Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Hồn vô hình vô chất, lặng yên không một tiếng động, mang theo Không Gian giới chỉ cực kỳ sát mặt đất, xuyên thấu qua khe cửa, lặng lẽ trượt ra phía ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, lập tức chứng kiến vô số Dị Linh tộc canh giữ ở bốn phía, bao phủ không gian chung quanh, một chút kẽ hở cũng không có, vô luận từ phương hướng nào đào tẩu cũng sẽ bị phát hiện.

- Xem ra bọn Dị Linh tộc này có kinh nghiệm sa trường...

Vẻ mặt Trương Huyền tràn đầy bất đắc dĩ.

Chỉ có thường xuyên chiến đấu, am hiểu phối hợp, mới có thể phòng ngự nghiêm mật như thế.

Không chỉ như thế, còn có trận pháp phòng ngự, có thể nói một con muỗi cũng bay không thoát, khó trách hai vị Vương giả đối với mình nói vài câu liền đi ra ngoài, nguyên lai không có sợ hãi, biết mình cùng những Danh Sư này trốn không thoát.

- Minh Lý Chi Nhãn!

Tâm cảnh vận chuyển, trên mặt không buồn không vui, trong ánh mắt Trương Huyền hiển hiện hoa văn.

- Phòng ngự thật nghiêm mật, đối với tu luyện giả mà nói, đích xác không cách nào thoát thân, nhưng đối với Vu Hồn mà nói, còn là rất nhẹ nhàng...

Xem một lát, Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười.

Tuy chung quanh phòng ngự kín đáo, nhưng là nhằm vào tu luyện giả, Vu Hồn có thể lớn có thể nhỏ, lại khó có thể phát hiện, muốn chạy trốn cũng không khó khăn.

- Cứ như vậy rời đi mà nói, có phải cảm thấy ta quá dễ nói chuyện hay không?

Dị Linh tộc làm ra công sự phòng ngự lớn như vậy, nhất định là mưu đồ làm loạn, nếu như đã phát hiện, trực tiếp quay người rời đi, chẳng phải thật không có phong phạm của Danh Sư Học Viện Viện trưởng?

- Thời điểm tới chuyên môn xem, kiến trúc kia lấy phương vị Thất Huyền Linh Quang Trận bố trí, chỉ cần phá hư điểm trọng yếu nhất, trận pháp sẽ lập tức nghịch chuyển, coi như không thể cắn trả, cũng có thể để cho bọn họ những ngày này khổ cực hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Khóe miệng giơ lên.

Muốn nói tu kiến hắn không làm được, nhưng muốn nói phá hư, hắn tuyệt đối là Vương giả!

Đại Trưởng lão cũng không có biện pháp với hắn, chơi đùa sập những kiến trúc này, không đáng kể chút nào.

- Qua nhìn xem!

Lại nhìn một vòng, tìm đúng phương hướng, nhẹ nhàng khẽ động, cực kỳ sát mặt đất, Trương Huyền thẳng tắp bay về phía trước.

- Ân!

Hắn vừa mới rời đi, Kim Diệp Vương liền nhướng mày.

- Ân huynh, làm sao vậy?

Thanh Diệp Vương nhìn lại.

- Không có gì, chẳng qua là cảm thấy có điểm gì là lạ, cảm giác giống như có cái gì đi qua!

Kim Diệp Vương chần chừ một chút nói.

Hắn trời sinh nhạy cảm, đối với hoàn cảnh chung quanh có lý giải rất mạnh, vừa rồi trong nháy mắt tựa hồ cảm giác được có đồ vật gì đó thoáng qua, chỉ là mắt thường không thấy được.

Đương nhiên, nếu như dùng thần nhận thức nhìn quét mà nói, liền không chỗ nào che giấu rồi.

Thánh Vực nhị trọng Thần Thức cảnh, tinh thần phóng ra ngoài, coi như là Vu Hồn cũng có thể nhẹ nhõm phát hiện, chỉ bất quá thần thức phóng ra ngoài, đối với tinh thần tiêu hao thật lớn, coi như hắn là Thánh Vực tứ trọng, cũng không có khả năng từng giây từng phút đều dò xét.

Trương Huyền chính là mượn chỗ sơ hở này, mới thành công đào thoát.

Rời đi mọi người vây quanh, Vu Hồn khống chế Không Gian giới chỉ, thẳng tắp phi hành về phía trước.

Thời gian không lâu, liền đến trước một cung điện hùng vĩ.

Phương thức bày trận của Dị Linh Tộc cùng Nhân tộc hơi có khác biệt, bất quá ở dưới Minh Lý Chi Nhãn cùng Thiên Đạo Thư Viện, điểm ấy sai biệt không đáng kể chút nào, thời điểm tới liền thấy rõ, tòa cung điện này, đúng là chỗ hạch tâm của cả kiến trúc.

Lặng lẽ rơi xuống.

Vì phòng bị bản thân, Dị Linh tộc hầu như đều bị phái đến cung điện lúc trước, nơi đây chỉ có mấy người phòng thủ, cực kỳ bạc nhược yếu kém.

Mấy người kia đều không có đạt tới Thần Thức cảnh, cũng không am hiểu Linh Hồn, hơn nữa Trương Huyền sớm có chuẩn bị, biết rõ chỗ lỗ thủng, thần không biết quỷ không hay liền ẩn nấp tiến đến, không có bị phát hiện.

Cung điện rộng lớn, chiếm diện tích chừng hơn trăm mét, trên cây cột, vách tường khắc đầy các loại phù văn cổ quái, trung gian là tế đàn, đường kính chừng bảy tám mét.

- Đây là phù văn gì?

Xem một lát, một cái cũng không nhận thức, trong lòng câu thông Ngoan Nhân.

- Đây là văn tự phù văn đặc thù của Dị Linh Tộc, dựa theo phương thức đặc thù điêu khắc, có thể hội tụ linh khí, cùng Tụ Linh Trận của Nhân tộc có chút tương tự.

Nhìn thoáng qua, Ngoan Nhân nói.

- Tụ Linh Trận?

- Ân, nói tương tự kỳ thật cũng bất đồng, Tụ Linh Trận chỉ có tác dụng hội tụ Linh khí, mà phù văn trận pháp này, có thể hội tụ linh khí cung cấp cho Dị Linh tộc, để cho bọn họ gia tăng lực lượng, cùng trận pháp trong địa cung của ta là giống nhau!

Ngoan Nhân nói.

- Gia tăng lực lượng? Chẳng phải nói có thể vì những Khôi Lỗi kia cung cấp năng lượng?

Ánh mắt Trương Huyền sáng lên.

Ban đầu ở địa cung, hắn tận mắt thấy Ngoan Nhân bổ sung năng lượng cho tất cả Khôi Lỗi. Sau khi thu phục, Khôi Lỗi liên tục sử dụng nhiều lần, tích góp năng lượng đã tiêu hao được không sai biệt lắm, nguyên nhân chính là như thế, gần đây thời gian rất lâu cũng không có sử dụng.


Nếu như cái này có thể bổ sung năng lượng mà nói, ngược lại là có thể mượn dùng một chút.


- Tình huống bình thường, trận pháp này sắp đặt hạn chế, ngoại nhân rất khó sử dụng, bất quá với ta mà nói không coi vào đâu, chỉ cần chủ nhân thả Khôi Lỗi ra, ta có thể giúp chúng nó bổ sung lực lượng!


Ngoan Nhân nói.


- Vậy là tốt rồi!


Nhẹ nhàng cười cười, cổ tay Trương Huyền khẽ đảo, hơn hai mươi Khôi Lỗi lập tức xuất hiện ở trước mặt, ngay sau đó bàn tay duỗi về phía trước, một ngón tay bay ra, đi vào trên không, lập tức tản mát ra sát lục chi khí nồng đậm.


Cảm nhận được cỗ lực lượng này, rất nhiều Khôi Lỗi, lập tức quỳ lạy xuống, từng cái thái độ thành kính.


- Ân!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK