Trường kiếm xấu hổ nói.
Sau khi Kiếm lão nhân đi về cõi tiên, phong ấn hắn ở nơi này, hắn vẫn ngủ say, chỉ biết là muốn thoát ly bệ đá, nhất định phải đạt tới Kiếm Đạo chân giải cùng lĩnh ngộ ý nghĩa chữ Kiếm, tìm được truyền nhân, còn làm sao rút hắn ra, lại không hiểu rõ tình hình.
- Không biết rõ tình hình?
Trương Huyền lắc đầu:
- Ta thử một chút đi!
Thanh trường kiếm này, ít nhất đạt đến Thánh khí thượng phẩm, đối với hắn có trợ giúp rất lớn, có khả năng biến thành của mình, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Thân thể nhoáng một cái, đi tới trước mặt, nắm chặt trường kiếm, cánh tay dùng sức.
Trường kiếm đóng ở phía trên, không nhúc nhích tí nào.
Trương Huyền nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống.
- Lại là vật phẩm Thiên Công, khó trách...
Lấy lực lượng của hắn, xem như một tòa núi lớn cũng có thể tuỳ tiện rút lên, giờ phút này ngay cả một bệ đá bình thường cũng không có biện pháp, nguyên lai bốn phía trường kiếm không chỉ có phù văn đặc thù phong ấn, quan trọng hơn là một cơ quan Thiên Công, một khi cắn vào, không có phương pháp đặc thù, thì căn bản không có khả năng mở ra.
- Kiếm lão nhân đã muốn lĩnh ngộ Kiếm Đạo chân giải mới có thể có được truyền thừa, muốn rút kiếm, đoán chừng cũng có yêu cầu tương đồng...
Suy đoán một chút, hai tay nắm chắc chuôi kiếm, Trương Huyền nhắm mắt lại, Kiếm Đạo chân giải vừa mới lĩnh ngộ lập tức hình thành từng đạo Kiếm ý, chậm chạp vận chuyển ở trong người.
Ầm ầm!
Giống như vật gì đó bị kích hoạt, nổ vang một tiếng, một cỗ lực lượng đặc thù từ bốn phía bệ đá bừng lên, sau đó một đạo kiếm khí bén nhọn đâm nhanh ra, bao phủ chung quanh.
Như là phong ấn, Trương Huyền cảm giác thần trí của mình bị kiếm khí chặt đứt, không nhìn thấy bên ngoài, đồng dạng, người bên ngoài cũng không nhìn thấy tình huống của mình.
Nhướng mày, đang định buông kiếm ra, liền thấy kiếm khí chậm rãi hội tụ ở trước mắt, dần dần biến thành một lão giả.
Bộ dáng có chút gầy yếu, nhưng cả người như một thanh trường kiếm, mang theo sắc bén, bất cứ lúc nào cũng sẽ đâm thủng bầu trời.
- Kiếm lão nhân?
Trương Huyền âm thầm cảnh giác.
Dù đối phương do kiếm khí hội tụ, nhưng trong đó ẩn chứa ý niệm khi còn sống, cực kỳ cường đại, coi như thực lực của hắn trước mắt, chỉ sợ cũng khó mà chống lại.
- Lão phu Kiếm Chân, người xưng Kiếm lão nhân! Có thể kích hoạt ý niệm ta lưu lại, xem ra đã lĩnh ngộ Kiếm Đạo chân giải, có tư cách tiếp nhận truyền thừa của ta...
Chắp hai tay sau lưng, trong hai con ngươi đen nhánh của lão giả, Kiếm ý chảy xuôi, dường như có thể chặt đứt tất cả.
- Bái ta làm thầy, ta sẽ truyền cho ngươi Linh Hư tam kiếm, cùng phương pháp phá giải phong ấn!
- Bái sư?
Trương Huyền nhíu mày.
- Được ta truyền thừa, nhận ân huệ của ta, tự nhiên phải bái ta làm thầy!
Trong thanh âm của Kiếm lão nhân mang theo giọng nói không thể nghi ngờ:
- Linh Hư tam kiếm của lão phu, một kiếm Phá Hải, một kiếm Uông Dương, một kiếm Lăng Thiên, đều là võ kỹ kinh thiên động địa, liên minh đế quốc vô số người tranh đoạt, cũng không thể được! Nếu không phải trọng thương ở đây, sao có khả năng tùy tiện truyền cho ngoại nhân!
Cao thủ bình thường, muốn lưu lại truyền thừa, đầu tiên phải khảo nghiệm nhân phẩm, bản tính của đệ tử, lúc Kiếm lão nhân đến nơi này, đã không kiên trì nổi, lại không cách nào thiết trí tất cả cửa ải, chỉ để lại chữ viết cùng bệ đá này, phong ấn trường kiếm ở trong đó.
Bất quá, mặc dù không cách nào khảo nghiệm hậu nhân, nhưng muốn học công pháp của hắn, bái sư là nhất định.
Không có danh phận thầy trò, sao yên tâm truyền thừa?
- Ngươi tiêu tốn tâm huyết, xem hiểu ta lưu chữ, tuổi còn trẻ, lĩnh ngộ Kiếm Đạo chân giải, chắc hẳn động tâm truyền thừa của ta đã lâu a! Sau khi bái sư, không chỉ truyền cho ngươi tam kiếm, còn dốc túi truyền cho lý giải đối với kiếm pháp cả đời, chỉ cần học được, trong vòng ba trăm năm, trở thành Kiếm Đạo tông sư của liên minh đế quốc không thành vấn đề!
Trong giọng nói của Kiếm lão nhân mang theo tự ngạo.
Hắn đối với kiếm pháp mình nắm giữ là tuyệt đối tự tin.
Đối phương trăm cay nghìn đắng chạy tới, bỏ bao công sức nghiên cứu Kiếm tự của mình, tự nhiên là muốn truyền thừa.
Đã như vậy, làm lão sư cũng nên nắm giữ quyền uy cùng thân phận tuyệt đối.
Giá đỡ phải bày đủ.
- Trong vòng ba trăm năm, mới trở thành Kiếm Đạo tông sư đỉnh tiêm của liên minh đế quốc? Quá lâu, ta sợ không đợi được!
Vẻ mặt Trương Huyền làm khó, lắc đầu.
Hắn nhất định phải đuổi ở trước ba mươi tuổi trở thành Danh Sư cửu tinh, mới có thể miễn trừ Tiên Thiên thai độc trong cơ thể bạo phát.
Càng cần trước tháng tư sang năm, nắm giữ thực lực Danh Sư bát tinh đỉnh phong thậm chí cao hơn, mới có thể giải cứu Lạc Nhược Hi ra khỏi ép hôn.
Ba trăm năm, chỉ là đỉnh tiêm của liên minh đế quốc, cùng Thánh Nhân quý tộc còn có chênh lệch nhất định...
Quá chậm.
- Chờ không được? Có ý tứ gì?
Kiếm lão nhân híp mắt lại, kiếm khí ở trên không lập tức xao động, đâm vào không khí phát ra thanh âm nghẹn ngào:
- Là cảm giác kiếm pháp của ta quá mức thâm ảo, ngươi không có tự tin thành công? Không đúng! Có thể lĩnh ngộ ý nghĩa Kiếm tự, nói rõ ngộ tính không yếu, dù Linh Hư tam kiếm rườm rà phức tạp, nhưng chỉ cần nghiêm túc, vẫn có ba thành cơ hội tu luyện thành công... Đương nhiên, lĩnh ngộ ta lưu chữ thời gian càng ngắn, ngộ tính càng cao, tỷ lệ luyện thành sẽ càng lớn!
Mục đích hắn lưu chữ rất đơn giản, khảo nghiệm ngộ tính một người.
Không có ngộ tính, coi như cho bí tịch, cũng không cách nào thành công.
Bởi vậy, xem hiểu hàm nghĩa thời gian càng ngắn, nói rõ ngộ tính liền càng nghịch thiên.
- Ta nhìn ngươi tuổi tác không lớn, hẳn là thời gian tìm hiểu Kiếm tự không dài a!
Kiếm lão nhân nói:
- Không cao hơn mười năm chứ... cơ hội luyện thành tam kiếm sẽ đạt tới sáu thành trở lên, có thể nói một chút tìm hiểu bao lâu hay không?