Ngô Chấn xác nhận suy đoán trong lòng là sự thật, cho nên sau đó cũng không tìm hắn để gây sự mà chỉ yên lặng nhìn qua.
Sau mấy phút đồng hồ.
Vẻ mặt ba người Phùng Vũ, La Chiêu, Trần Việt sưng phù giống như là đầu heo, toàn thân tràn ngập vết thương nằm trên mặt đất, chủ động nhận thua.
Không nhận thua cũng không được, thầy Hồng này mỗi lần đều có thể liệu địch tiên cơ, đánh cho bọn hắn không hề có lực hoàn thủ. Nếu tiếp tục nữa, đừng nói chiến thắng, có thể giữ được tính mạng hay không cũng còn khó nói, còn không bằng nhận thua a.
Ba người cực kỳ thảm thiết, bị thương tới mức ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra. Chỉ có điều, thầy Hồng cũng không khá hơn chút nào, vẻ mặt sưng tấy, khóe mắt sưng đỏ, thân thể run rẩy, vẻ mặt tràn ngập máu tươi... Nếu không phải được một luồng ý niệm chống đỡ, nhất định hắn đã sớm không kiên trì nổi rồi.
- Được rồi, thầy Phùng, thầy La, thầy Trần đã nhận thua, ba danh ngạch sẽ lấy từ ba phe thế lực các ngươi a!
Thấy quả thật thầy Hồng có thể chiến thắng, Diệp Tiền rất là kinh ngạc.
Hắn không có nhãn lực như Ngô Chấn, không nhìn ra được bí quyết. Cho nên còn tưởng rằng thầy Hồng bằng vào thực lực của mình vượt qua ba người. Cho nên trong lòng không nhịn được bội phục một hồi.
- Thầy Ngô, thầy Hồng bị thương, không biết có thể dùng một chén rượu thuốc chữa thương hay không?
Thấy thầy Hồng đã hoàn toàn biến dạng đang đi tới, trong lòng Trương Huyền hổ thẹn, cho nên mới đứng dậy đi tới trước mặt thầy Ngô.
Nếu không phải do mặt hàng này gọi mình, mặc dù thầy Hồng có bị thương thì cũng nằm trong phạm vi khống chế, căn bản không có khả năng giống như bây giờ, sắp tới mức chết đi.
- Ừm!
Thầy Ngô cũng cảm thấy có chút xấu hổ, lấy ra rượu thuốc vừa rồi, lại rót một chén.
Tiện tay rót một đạo chân khí vào chén rượu, Trương Huyền lại đưa cho thầy Hồng uống vào.
Chân khí bên trong cơ thể người có thể bảo tồn được lâu dài. Thế nhưng ở trong rượu, không bao lâu nữa sẽ tiêu tán, nói cách khác, hồ lô rượu trong tay thầy Ngô, bây giờ còn có thể có hiệu quả nhất định. Thế nhưng nương theo thời gian trôi qua sẽ lại biến thành rượu đế bình thường, không có nổi một chút tác dụng nào.
Chỉ chốc lát, thương thế trên người thầy Hồng đã từ từ phục hồi.
Thiên Đạo chân khí dung nhập vào rượu, dọc theo kinh mạch chảy xuôi, coi như uống vào trong bụng cũng có thể tạo ra được tác dụng rất lớn.
- Đa tạ thầy Ngô, thầy Trương!
Thương thế đã khôi phục, thầy Hồng cảm thấy sảng khoái tinh thần, vội vàng ôm quyền nói.
Vừa rồi hắn đã thật sự cho rằng mình không sống nổi nữa. Thế nhưng không nghĩ tới chỉ điểm của thầy Trương lại lợi hại như thế, có thể nhẹ nhõm đánh bại ba người.
Đây chính là Danh sư cùng cấp bậc với hắn a... Đơn đả độc đấu cũng chưa hẳn đã có thể thắng được, một chiến với ba mà thắng. Cho dù là bị thương thêm lần nữa cũng đáng giá!
Tứ đại chư hầu cạnh tranh với nhau, chỉ bằng vào lần này, Hồng Phong đế quốc đã có thể mở mày mở mặt!
- Khách khí...
Thầy Ngô vẫy tay, nhìn về phía Trương Huyền trước mắt, trong mắt tràn ngập vẻ hiếu kỳ.
Chẳng qua hắn cũng biết bây giờ không phải là thời điểm để thăm hỏi, cho nên cũng không nói thêm lời nào nữa.
- Thầy Ngô, chúng ta cũng có thể lấy một chén rượu thuốc hay không?
Hai người Trương Huyền trở lại chỗ ngồi, đám người thầy Phùng, thầy La đi tới.
Cảnh tượng thầy Hồng uống rượu thuốc vào lập tức thay đổi bọn hắn cũng đã nhìn thấy, vì vậy mới hâm mộ đến cực điểm, giờ phút này bọn hắn đành phải tới đòi hỏi.
- Được!
Hai hàng lông mày nhảy một cái, mặc dù không quá tình nguyện, thế nhưng thầy Ngô vẫn lấy ra hồ lô rượu, rót cho ba người một chén.
- Đa tạ thầy Ngô!
Tiếp nhận rượu thuốc, ba người vội vàng uống vào, chỉ cảm thấy một cảm giác cay nồng xông lên cổ họng.
Chờ một hồi, phát hiện ra thương thế trên người biến hóa không lớn so với trước kia, bọn hắn không nhịn được nhìn qua:
- Thầy Ngô, có phải ngươi đã cầm nhầm hồ lô rượu hay không...
- Cầm nhầm, vừa rồi chính là cái này...
Thầy Ngô nhướng mày:
- Có lẽ thương thế của các ngươi nặng hơn, cần thoa ngoài da a!
Nói xong hắn lại rót một chén cho mấy người.
- Cũng đúng!
Trước đó thầy Trương đâm thủng cánh tay của thầy Tất, khi đó chính là thoa ngoài da, có lẽ thương thế của bọn hắn so với thầy Hồng còn nặng hơn. Cho nên uống thuốc đã không có hiệu quả quá lớn.
Nghĩ đến điểm này, lại lần nữa bưng rượu lên, đều đặn bôi lên vị trí bị thương.
Xì xì xì!
Không nói tới việc rượu mang theo cảm giác xót khiến cho bọn hắn đau tới mức nhe răng trợn mắt. Thế nhưng chờ nửa ngày, vết thương vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn có xu thế có mủ. Vẻ mặt đám người Phùng Vũ, La Chiêu, Trần Việt choáng váng.
Đây không phải là thánh dược chữa thương, một khi bôi lên lên thì sẽ lập tức khôi phục như lúc ban đầu hay sao?
Sao lại không những không có tác dụng mà ngược lại miệng vết thương còn mang theo đau đớn tới mức run rẩy? Còn kèm theo cảm giác ngứa ngáy nữa chứ?
Vừa rồi rõ ràng bọn hắn đã nhìn thấy thầy Hồng uống xong là khỏi? Có phải là thầy Ngô bất công, cho thiếu hay không?
- Thầy Ngô, có lẽ rượu thuốc còn hơn ít, không biết có thể cho chúng ta thêm mấy chén hay không...
Tràn ngập nghi hoặc, La Chiêu không nhịn được lần nữa mở miệng.
- Cút!
Thầy Ngô nhướng mày lên.
Có ý gì chứ? Thầy Hồng chỉ cho ta một chút rượu thuốc như thế. Các ngươi một chén lại một chén, vừa uống vừa bôi, không hết không dứt đúng không?
Mắng xong trong lòng hắn cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ thương thế của mấy người này rất nặng, vì vậy hiệu quả mới yếu một chút?
Nhất định là vậy!
Bất kể nói thế nào, trạng thái tinh thần của mấy người này so mới vừa rồi đã tốt hơn nhiều.
Kỳ thật, hắn không biết, trước đó Trương Huyền chân khí vào trong toàn bộ hồ lô. Mặc dù hiện tại đã có đại bộ phận phát tán ra, thế nhưng vẫn có một ít hiệu quả.
Đám người La Chiêu mỗi người hai chén, mặc dù không giống như thầy Hồng, hoàn hảo như ban đầu. Thế nhưng cũng khôi phục được hơn phân nửa, máu đã ngừng chảy. Muốn đi lại cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
- ...
Thấy hắn nổi giận, đám người La Chiêu không dám nhiều lời, vội vàng trở về.
...
- Danh ngạch đã được quyết định, hiện tại sẽ phân phối khu vực!