Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trương lão sư sẽ không sao chứ!

Bên trong lớp học, ánh mắt bọn Triệu Nhã, Vương Dĩnh tràn ngập lo lắng.

Tào Hùng lão sư xin học tâm khảo vấn, đối phó Trương lão sư, chuyện này tuy không tuyên truyền rình rang nhưng với tư cách học viên, bọn họ vẫn nghe được một chút tin tức.

- Yên tâm đi, chúng ta đã nghe những bài giảng của Trương lão sư rồi, đều khâm phục không thôi, chắc chắn Lưu Dương đã sớm chịu phục rồi, không thể xảy ra vấn đề gì được!

Trịnh Dương nói.

Kỳ thật trong năm học viên, không phục Trương lão sư nhất chính là hắn, nhưng qua hai bài giảng, hắn đã bội phục sát đất, cho dù Vương Siêu lão sư hiện tại muốn thu nhận, thì hắn cũng trực tiếp từ chối.

Chính mình đã như vậy, thì Lưu Dương chắc chắn cũng sẽ như thế.

Độ tín nhiệm như thế, làm sao có khả năng thất bại?

Ầm!

Mọi người đang nói chuyện, bỗng cánh cửa sắt gian phòng bị ai đó đá văng từ bên ngoài vào, tiếp theo một thiếu niên kiêu ngạo bước vào.

- Trương Huyền “lão sư” kính yêu của các ngươi đâu? Bảo hắn ra đây!

Chắp hai tay sau lưng, thiếu niên hống hách nhướng mày lên.

Khi nói tới Trương Huyền lão sư, hắn cố ý nhấn mạnh, trên mặt không những không tôn trọng, mà còn mang theo ý cười nhạo.

- Ngươi là ai? Nơi này không hoan nghênh ngươi, xin rời đi cho!

Thấy đối phương nói tới Trương lão sư không có chút cung kính nào, còn đạp cửa đi vào, sắc mặt Trịnh Dương trở nên khó coi.

- Trịnh Dương, không được lỗ mãng, hắn là Chu Hồng xếp thứ tư trong bảng sát hạch nhập học đó!

Nhận ra thiếu niên này, thân thể mập mạp của Viên Đào khẽ run lên, kéo Trịnh Dương nhỏ giọng thầm thì.

- Chu Hồng?

Không riêng Trịnh Dương, sắc mặt mấy người Triệu Nhã cũng chợt trầm xuống.

Bọn họ đã từng nghe đến cái tên này, thực lực từ lâu đã đạt được Tụ Tức cảnh đỉnh phong, có thể đột phá bất cứ lúc nào, vô cùng mạnh mẽ.

Có thể xếp thứ tư trong bảng sát hạch nhập học, có thể nói rằng bất kể là thực lực hay thiên phú đều không phải để bọn họ có thể so sánh.

- Có thể nhận ra ta, cũng coi như bọn ngươi có chút kiến thức, đây là chiến thiếp của Lục Tầm lão sư chúng ta, muốn khiêu chiến “sư giả bình trắc” với lão sư các ngươi trong cuộc thi đấu tân sinh vào nửa tháng sau, ai trong các ngươi nhận thay hắn?

Thấy mọi người đã nhận ra mình, khóe miệng Chu Hồng cong lên, trong mắt hắn chẳng coi ai ra gì, điệu bộ tỏ vẻ cao cao tại thượng.

Vị này chính là Chu Hồng tới từ lớp học của Lục Tầm.

Hắn sớm đã nghe nói qua về Trương Huyền, đó là lão sư kém cỏi nhất trong học viện, trong kỳ sát hạch còn được không điểm mà thôi, còn hắn là thiên chi kiêu tử, môn sinh đắc ý của Lục Tầm, nên hiển nhiên không coi ra gì.

- Sư giả bình trắc? Lục Tầm lão sư?

Sắc mặt mọi người thay đổi.

Trong cuộc thi sư giả bình trắc, tuy chủ thể là bọn họ, nhưng lại so trình độ giảng dạy của lão sư, liên quan tới thể diện của lão sư nên xưa nay rất ít người tiến hành. Lục Tầm… lão sư tiếng tăm nhất học viện, môn hạ học viên, cao thủ nhiều như mây, tại sao lại đi khiêu chiến Trương lão sư?

- Không sai, Trương Huyền sau lưng làm điều mờ ám, trêu chọc Lục lão sư khiến hắn không vui, nên dự định giáo huấn cho hắn ta một trận, ta đặt chiến thiếp tại đây, lát nữa các ngươi đưa cho hắn, nếu như không dám nhận, nên chịu thua sớm đi, tự mình tới lớp học của Lục lão sư xin tạ lỗi, bằng không, hãy chờ mà mất mặt xấu hổ đi!

Vung tay một cái, Chu Hồng vứt chiến thiếp lên bàn, xoay người định rời đi.

- Khoan đã!

Còn chưa ra tới cửa lớn, Trịnh Dương đã chặn trước mặt:

- Ngươi đá văng cửa lớp học chúng ta, mở miệng gọi Trương lão sư không có chút cung kính nào, giờ nhất định phải xin lỗi, bằng không, đừng trách ta không khách khí!

Làm học viên, phải bảo vệ tôn nghiêm của lão sư, tên này không có chút cung kính nào, khinh miệt vứt chiến thiếp xuống rồi ngông nghênh rời đi, sao có thể mặc cho hắn tùy tiện như vậy được chứ.

- Muốn ta xin lỗi? Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh hay không đã!

Cười khẩy một tiếng, Chu Hồng xem thường nhìn sang, đá một cước tới.

Thương pháp của Trịnh Dương lợi hại, quyền cước lại bình thường, thêm vào đó thực lực lại kém xa đối phương, còn chưa kịp phản ứng đã bị đá trúng ngực bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất.

- To gan!

Triệu Nhã cũng tức giận đến nỗi vẻ mắt khó coi, nàng quát một tiếng và lao tới.

Nàng và Chu Hồng đều là Tụ Tức cảnh đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu có chút không bằng đối phương, liên tục mấy chiêu, cũng bị đánh trúng vai và thối lui về phía sau.

Tiếp theo là Vương Dĩnh, Viên Đào cũng xông tới, đến Triệu Nhã thực lực mạnh nhất trong bọn họ còn không phải là đối thủ, bọn họ làm sao có thể chống đỡ được.

Chỉ chốc lát, bốn người bọn họ đều bị thương, gương mặt ai cũng bừng bừng tức giận, nhưng không biết phải làm sao cả.

Tuy bọn họ học được không ít lý luận cao thâm từ Trương Huyền, nhưng thời gian tu luyện quá ngắn, căn bản không phải là đối thủ của người đứng thứ tư trong bảng sát hạch nhập học.

- Một đám rác rưởi!

Đánh bại đám người này xong, Chu Hồng phất tay áo một cái:

- Đây chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ! Dám khiêu chiến Lục lão sư chúng ta, phải suy nghĩ tới kết quả này, lát nữa nói với Trương Huyền lão sư, không dám nhận lời thì phải nhận lỗi, bằng không…

- Bằng không thì sao?

Đang muốn nói hết lời, bỗng nghe một giọng nói nhàn nhạt từ ngoài phòng vọng vào.

Trương Huyền dẫn theo Lưu Dương đi vào.

- Bằng không…

Bất luận Trương Huyền trước mắt có phải rác rưởi hay không, dù sao cũng là lão sư, có sư đạo tôn nghiêm, thấy lão sư nhìn sang, tuy sắc mặt không tỏ vẻ nổi giận, nhưng Chu Hồng vẫn rụt cổ lại, nghiến răng hừ mũi:

- Bằng không… chờ thua sư giả bình trắc đi!

- Thua hay thắng chưa đến lượt ngươi phán đoán! Về nói với Lục Tầm, ta nhận chiến thiếp!

Trương Huyền phất tay áo một cái.

Kỳ thực hắn cũng có chút buồn bực.

Vất vả lắm mới lừa được bọn Hoàng Ngữ, Bạch Tốn rời đi, định trở về dạy một tiết, nào ngờ còn chưa vào phòng đã nghe thấy tên tiểu tử hống hách này gào rú.

Lục Tầm khiêu chiến bản thân

Chỗ ngươi có tới mấy trăm học viên, chỉ có một Vương Nham tới chỗ ta dự thính, không đến mức phải trở mặt như vậy chứ!

Hơn nữa cho dù muốn bảo học viên đến đưa chiến thiếp cũng nên chọn ai đó đáng tin một chút, lại đi chọn cái tên vô cùng càn rỡ, nếu không phải tự trọng thân phận, hắn đã sớm cho cái tát chết rồi!

Còn có thể diễu võ dương oai ở đây ư?

- Như vậy tốt nhất, cáo từ!

Chu Hồng định rời đi.

- Đứng lại!

Trịnh Dương bước mạnh về phía trước, sốt ruột nhìn sang:

- Trương lão sư, hắn mở miệng ngạo mạn, đánh hỏng cửa phòng học, lại động thủ đả thương chúng ta, nếu cứ để hắn ngang nhiên rời đi như vậy, sau này ai cũng dám tới bắt nạt.

- Sao nào? Vừa nãy ta đánh vẫn chưa đủ hả? Hừ! Thực lực không có, mà khẩu khí lại ra vẻ, đúng là điếc không sợ súng!

Ngước đầu xem thường nhìn qua đám người Trịnh Dương, Triệu Nhã một chút, Chu Hồng cười gằn:

- Phòng học chết tiệt này chỉ có mấy học viên, có cửa hay không cũng chẳng cần, các ngươi còn tưởng liệu có người tới đây học trộm? Đừng nằm mơ! Còn nữa, muốn giữ ta lại phải có bản lĩnh, ngày hôm nay ta liền đứng ở đây đó, mấy người các ngươi nhắm có thể lưu lại được thì động thủ đi!

Nói đến đây, dừng lại một chút, ôm quyền nhìn về phía Trương Huyền:

- Trương lão sư, ngươi thân là lão sư, không đến mức hạ mình ra tay với học viên như ta chứ!

Lão sư có tôn nghiêm và thân phận của lão sư, nếu ra tay với học viên, sẽ vô cùng mất mặt, là hành động bị người ta phỉ nhổ.

Chính là binh đấu binh, tướng đấu tướng, cho dù một tướng quân thắng người lính cũng chẳng có gì hay ho.

Hắn tin chắc Trương Huyền sẽ không xuất thủ, còn đám học viên còn lại, không một ai có thể đánh thắng hắn, cho nên không sợ hãi chút nào.

- Trương lão sư…

Nhìn thấy hắn phách lối như thế, mấy người Triệu Nhã, Trịnh Dương tức giận sắc mặt tái nhợt, ai nấy đều xiết chặt nắm đấm, hận không thể lao lên.


Nhưng bọn họ cũng biết bản thân không phải đối thủ của Chu Hồng, vừa nãy đã thất bại thảm hại, giờ động thủ nữa, chỉ càng khiến hắn được nước xem thường.


- Các ngươi muốn dạy dỗ hắn?


Không để ý tới tên tiểu tử ngạo mạn kia, Trương Huyền nhìn sang.


- Vâng!


Mấy người đồng thời gật đầu.


Thấy vẻ mặt của bọn họ, Trương Huyền tùy ý khoát tay áo một cái, vẻ mặt nghiêm túc:


- Bất kể nói thế nào đây cũng là học viên của Lục lão sư, nếu đánh chết sẽ không tiện ăn nói cho lắm! Như vậy đi, thực lực Viên Đào thấp nhất, cũng có chừng mực nhất, ngươi đi qua đó đánh cho hắn thành đầu heo, nhân tiện bảo hắn bồi thường cánh cửa, đừng quá tàn nhẫn! Mặt khác, lúc tỉ đấu nhất định phải công bằng, công chính, điểm đến là dừng! Không nên tổn thương hòa khí!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK