Một ít thuần thú sư có tình cảm đối với man thú, không có gì khác đối với thê tử. Người này mở miệng mượn man thú đã từng thuần phục, thật giống như mượn thê tử của người khác vui đùa một chút. Tất cả mọi người đều nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngu si.
Mạc Vũ tiểu thư càng thiếu chút nữa tức chết.
Mượn man thú thuần phục?
Đầu óc này đến cùng nghĩ như thế nào?
Thuần phục man thú hoang dại vô chủ, có thể so sánh được với man thú đã có chủ nhân sao?
Muốn thuần phục loại sau, độ khó tuyệt đối sẽ tăng lên không chỉ gấp mấy lần.
Con Thanh Ưng thú này mặc dù chỉ là thuần phục sơ cấp, lại cùng nàng ở chung bảy, tám ngày, lại đáp ứng rất nhiều điều kiện hà khắc, cả ngày ở cùng một chỗ, dĩ nhiên có tình cảm cơ sở nồng hậu.
Mức độ trung thành còn đạt được 30, cách hoàn toàn thuần phục 31, dĩ nhiên không xa.
Lại nói con Thanh Ưng thú này kiêu ngạo vô lễ, ghét ở chung với nhân loại. Mình có thể thuần phục, cũng là cơ duyên xảo hợp chiếm phần đa số.
Đối mặt với nó như vậy, tiểu tử này lại còn nói, muốn mượn thuần phục một chút...
Ngươi tưởng đùa giỡn sao?
Phiền muộn mãnh liệt khiến cho nàng có chút phát điên.
Vừa rồi chấn động kinh ngạc đối với tri thức căn bản người này nắm giữ vững chắc vô cùng, là một thiên tài thuần thú. Kết quả hắn vừa mở miệng, còn nói ra những lời không có chuyên môn.
Mượn, mượn, cho ngươi mượn muội ngươi. Vẫn là lần đầu tiên nàng nghe có người nói mượn man thú!
Mượn man thú, sao không lên trời đi! Ngươi sao không chạy đi mượn lão bà của người ta mà chơi?
Hai mắt nàng nheo lại, cười lạnh một tiếng. Nàng đang định giáo huấn đối phương một trận, bảo hắn đừng si tâm vọng tưởng. Lại thấy Chu Cẩm Hoàng đi tới trước mặt nàng, nhỏ giọng nói.
- Mạc Vũ tiểu thư, ta cảm thấy cho hắn mượn Thanh Ưng thú thuần phục cũng không có vấn đề gì!
- Ngươi nói cái gì?
Nàng híp mắt lại nhìn lại. Hình như chỉ cần hắn trả lời có vấn đề, vị Mạc Vũ tiểu thư này tuyệt đối sẽ lập tức nổi giận.
- Thanh Ưng thú nàng đã thuần phục, mức độ trung thành còn đạt tới 30. Hắn muốn thuần phục tuyệt đối không có khả năng! Người này không phải tự cho mình là đúng, dương dương đắc ý sao? Có thể để cho hắn thử xem. Một khi thuần phục không thành, một lát nữa, xem hắn còn mặt mũi nào, tiếp tục giả vờ giả vịt!
Chu Cẩm Hoàng hừ lạnh.
- Không sai, man thú đã có chủ nhân, còn muốn thuần phục. Ngay cả Phong đường chủ loại thuần thú sư nhị tinh đỉnh phong cũng làm không được. Hắn một kẻ ngay cả thuần thú sư cũng không phải, lại dám phát ngôn bừa bãi. Đùa gì thế!
Chu Tuyên cũng nói.
- Chuyện này...
Nghe được hai người nói vậy, Mạc Vũ tiểu thư có chút do dự, sau đó gật đầu.
Bọn họ nói không sai. Man thú đã nhận chủ, người khác còn muốn thuần phục, gần như không có khả năng.
Người này nếu không biết tốt xấu, khiến cho hắn xấu mặt cũng không tính là gì cả.
Nghĩ vậy, nàng hừ lạnh một tiếng, nhìn lại:
- Ngươi muốn mượn? Thanh Ưng thú của ta ở nơi này. Nếu như ngươi có thể thuần phục, nó lại là của ngươi.
- Thật sao?
Trương Huyền chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới đối phương thật sự đáp ứng. Ánh mắt hắn nhất thời sáng lên, quay đầu lại nhìn về phía đám người Phong đường chủ:
- Nếu như ta thuần phục con Thanh Ưng thú này, tính là thông qua chứ?
- Cái này... tính là thông qua!
Đám người Phong đường chủ gật đầu, mỗi một người đều lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Người này vừa trả lời tri thức căn bản, phản ứng nhanh chóng, tri thức uyên bác. Thế nào về phương diện thuần thú lại thoáng cái trở nên cái gì cũng đều không hiểu vậy?
Con Thanh Ưng thú này nhìn về phía Mạc Vũ tiểu thư, đầy quyến luyến. Rất rõ ràng còn cách hoàn toàn thuần phục chỉ là vấn đề thời gian. Ngươi muốn thuần phục nó... Đây không phải là tìm phiền toái sao?
Sợ rằng, so với tìm một con man thú hoang dã, thời gian còn muốn chậm hơn nhiều.
- Vậy là tốt rồi!
Trải qua một hồi điều chỉnh này, bất kể thể lực hay tinh thần đều khôi phục gần hết, Trương Huyền mỉm cười, bước vài bước đi tới trước mặt Thanh Ưng thú.
- Chim ưng nhỏ, chủ nhân của ngươi đã cho ta mượn ngươi, tận dụng thời gian thuần phục!
- Thu!
Loại man thú đạt được Thông Huyền cảnh này, đã có thể nghe hiểu ngôn ngữ nhân loại. Vừa nghe nói như thế, Thanh Ưng thú nhất thời nổi giận.
Đây quả thực là trắng trợn khiêu khích!
Người khác thuần phục, đều mang theo đồ ăn ngon, đồ chơi rất vui, các loại bảo vật. Hắn thì hay rồi, chỉ có tay không đi tới. Mấu chốt nhất chính là... thái độ của ngươi như vậy là sao?
Ta cảm giác thuần phục ngươi chính phúc tu luyện mấy đời có được...
Ta nhổ vào!
Trong nháy mắt, Thanh Ưng thú tức giận, cánh khổng lồ vung mạnh lên, lại bổ về phái Trương Huyền.
Phần phật!
Tiếng gió thổi mãnh liệt, cánh cứng rắn và lông chim phối hợp lại, giống như lưỡi dao sắc bén xẹt qua, không khí phát ra tiếng nức nở.
Man thú này là Thông Huyền cảnh, lực chiến đấu so với cường giả Thông Huyền cảnh bình thường cũng cường đại hơn. Chỗ cánh đánh qua, không khí giống như bị cắt. Tất cả mọi người đều biến sắc, không nhịn được lui về phía sau.
Đừng nói là đánh chính diện, cho dù một đạo cuồng phong, người Ích Huyệt cảnh cũng không thể chống lại.
Vù!
Mọi người lui về phía sau. Trương Huyền thần sắc thản nhiên, hoàn toàn không có chút khẩn trương nào. Thân thể hắn nhẹ nhàng thoán lắc một cái, đã xuất hiện ở cách đó bảy, tám thước, vừa vặn tránh thoát được công kích.
Đùng!
Mặt đá cứng rắn, bị cánh quất trúng, xuất hiện một vết nứt dài hơn mười thước.
Những tảng đá này là do Thú Đường trả một cái giá lớn đặc biệt mua từ Bạch Ngọc thành, vô cùng cứng rắn. Cho dù cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, dùng nắm đấm cứng rắn đập xuống, cũng không nhất định có thể lưu lại vết tích. Nay bị cánh Thanh Ưng thú nhẹ nhàng đảo qua lại xuất hiện vết nứt lớn như vậy, đủ thấy lực lượng của nó.
- Thật mạnh...
Sắc mặt tất cả đám người Vân Đào đều trắng bệch.