Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không muộn, vừa vặn!

Nhìn thấy Trương Vô Ngân bị đè xuống đất, Trịnh Dương mỉm cười.

Dùng nhãn lực của hắn, có thể nhẹ nhõm nhìn ra, thực lực của Viên Đào hoàn toàn không phải đối thủ của vị đại trưởng lão kia, nhưng vị sư đệ này từ không trung mấy vạn mét thẳng tắp rơi xuống, thể trọng cộng thêm tốc độ phi hành đã vượt qua thanh âm, Trương Vô Ngân bị khí tức của hắn dẫn dắt, căn bản không nghĩ tới còn có thủ pháp công kích từ trên trời giáng xuống, lúc này mới thoáng cái trúng chiêu, tuy không chết, nhưng trọng thương trong thời gian ngắn khó mà nhúc nhích.

Đường đường Trương gia đại trưởng lão, một trong mấy cường giả đỉnh phong nhất đương đại, lực lượng huyết mạch cũng không kịp thi triển, đã bị một cái mông đè lên mặt đất, truyền đi tuyệt đối là sỉ nhục lớn.

- Vậy là tốt rồi!

Viên Đào vỗ mông đứng dậy, dường như lúc này mới kịp phản ứng:

- Vô Ngân trưởng lão, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

- Ngươi... Phốc!

Thấy tên này suýt chút nữa ngồi chết bản thân, còn giả bộ giống như vô tội, Trương Vô Ngân phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, một hơi không lên, suýt chút nữa chết ngay tại chỗ.

- Vô Ngân trưởng lão, Viên gia chúng ta cùng Trương gia đời đời giao hảo, từ trước đến giờ đều là nước giếng không phạm nước sông, sao ngươi nơi nào không đi, nhất định phải đến dưới cái mông của ta? Cái mông của ta thật nhiều ngày không có rửa, hơn nữa trước khi đến còn đi nhà vệ sinh một chuyến, lại quên mang giấy... Ngươi ở phía dưới, cái này, cái này thật không có ý tứ! Mau ra đây, mau ra đây, ta chữa thương giúp ngươi...

Sắc mặt Viên Đào căng thẳng, bàn tay duỗi ra, trực tiếp nắm đầu của đại trưởng lão, giống như nhổ củ cải rút ra.

- Phốc!

Cảm giác cái cổ sắp bị túm gãy, đại trưởng lão lần nữa phun ra máu tươi, nhục nhã mãnh liệt.

Đường đường Trương gia đại trưởng lão, bị một vãn bối mười mấy tuổi nhục nhã như vậy, quả thực không thể chịu đựng được!

Trương Vô Ngân tức giận sắp bùng nổ, đang vận chuyển chân khí, ý định giáo huấn đối phương một hồi, chỉ thấy người béo trước mắt khó xử nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa:

- Lão sư, thương thế của đại trưởng lão rất nặng, ta nhớ lão sư từng có một phương pháp đánh chữa thương, không biết có thể truyền thụ cho đệ tử hay không...

- Phương pháp đánh trị liệu?

Da mặt của Trương Vô Ngân co lại, suýt chút nữa khóc, đã bị ngồi không thành hình người, còn muốn đánh... Đây là ngươi nói đời đời giao hảo?

- Viên Đào sư đệ, ngươi nhớ lầm, của lão sư không phải phương pháp đánh trị liệu, mà là phương pháp đánh thuần thú, bất kể Thánh thú lợi hại bao nhiêu, chỉ cần đánh một trận, sẽ ngoan ngoãn thuần phục!

Thấy hắn hồ đồ, Trịnh Dương thiện ý nhắc nhở.

- A, đúng vậy, là phương pháp đánh thuần thú... Ta nhớ lầm, thật sự xin lỗi... Ai, lần này đi ra vội vàng, không mang theo thánh dược chữa thương gì, Như Yên sư muội, ngươi có thuốc trị thương tốt hay không, cho ta mượn một chút! Độc sư các ngươi ngày ngày tiếp xúc dược liệu, thứ này hẳn rất nhiều...

Viên Đào ngẩng đầu nhìn về phía nữ hài cách đó không xa.

- Ta chỗ này có không ít độc dược chữa thương, sau khi dùng, có thể bảo đảm trong mười cái hô hấp, thương thế tốt đẹp như lúc ban đầu, người cũng sẽ an tường giống như khi còn sống... (*vãi cả an tường giống như khi còn sống)

Ngụy Như Yên vươn ta, đưa qua một cái bình ngọc.


- Đa tạ sư muội, cái này vừa nhìn chính là thuốc tốt, Vô Ngân trưởng lão, vừa rồi ta thật không phải cố ý... Ai, trưởng lão, ngươi đừng chạy...


Nhận lấy bình ngọc, Viên Đào quay đầu đang định cho đại trưởng lão dùng, lại thấy gia hỏa mới vừa bị hắn rút ra kia đã chạy xa, biểu lộ phát điên. Nếu không phải trọng thương, chỉ sợ sớm đã tức giận xông lại.


- Đáng tiếc... thuốc tốt như vậy...


Thấy linh đan diệu dược tốt như vậy, đại trưởng lão không ăn, ngược lại chạy mất, Viên Đào tràn đầy bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Trịnh Dương:


- Ta đã không tới chậm, vậy để cho ta cùng ai tỷ thí?


- Ngươi không cần ra tay, nữ nhân này giao cho ta là được!


Ngụy Như Yên khoát tay áo, đôi mi thanh tú nâng lên, nhìn chằm chằm Băng Nguyên cung đại trưởng lão cách đó không xa:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK