- Đi Phong Sư điện cũng không có gì, chỉ bất quá làm như vậy, sẽ quấy nhiễu ý niệm tổ tiên, vô cùng phiền phức, lão gia nhà ta một mực chỉ bảo ta, sự tình có thể tự mình giải quyết, đừng đi phiền phức người khác. Nếu không, lão gia nhà ta biết, nhất định sẽ trách phạt.
Khoát tay áo, Tôn Cường mặt không đỏ, hơi không gấp, một bộ nghĩa chính ngôn từ. Lúc trước bán phòng ở, lừa dối đủ kiểu, sớm đã rèn luyện ra bản lĩnh nói dối, mặt không đổi sắc.
- Không phiền phức, việc quan hệ danh dự một vị Danh Sư cửu tinh, không thể qua loa, nếu không, hiện tại ta liền bẩm báo chuyện này đến Tổng bộ Danh Sư đường, để bọn hắn phái người tới xác nhận, tin tưởng bọn họ có đủ thủ đoạn cùng năng lực, có thể trả lại ngươi một cái thân phận chân thật, không để ta khó xử như thế.
Cát trưởng lão tiếp tục nói.
Nếu như nói trước đó cảm thấy đối phương cực kỳ tự tin, không có quá nhiều nghi ngờ, mà bây giờ ra sức khước từ, ngược lại cảm thấy có chút không đúng.
- Mời quản gia của Dương sư đến Phong Sư điện!
Nói xong, cũng không chờ đối phương tiếp tục phản bác, quay đầu dặn dò.
- Vâng!
Thanh niên lên tiếng, thân thể nhoáng một cái đi tới trước mặt, lòng bàn tay lực lượng bao phủ, trong chốc lát, Tôn Cường tựa như bị xích sắt khóa lại, không di chuyển được chút nào. Hắn ngay cả Thánh Vực cũng không có đạt tới, ở trước mặt đối phương, cái gì cũng không bằng.
- Tôn quản gia, xin mời!
Nhẹ nhàng cười một tiếng, khóe miệng thanh niên nâng lên.
- Ta...
Không nghĩ tới hỏi thăm tin tức Linh Thạch tuyệt phẩm, lại nhận đãi ngộ như thế, Tôn Cường tức đến khuôn mặt đỏ lên, cả người sắp bùng nổ:
- Các ngươi giam cầm quản gia của một vị Danh Sư đỉnh phong, bị lão gia nhà ta biết, kết quả gánh chịu nổi sao?
- Giam cầm? Ngươi nói sai, chúng ta chỉ là muốn dẫn ngươi chứng minh thân phận mà thôi, tuân theo nghiêm cẩn của Danh Sư, coi như Dương sư biết, hẳn là cũng sẽ không nói nhiều!
Cát trưởng lão khoát tay áo, bước nhanh ra ngoài.
Thanh niên áp lấy Tôn Cường theo sát, thời gian không dài, liền đến một điện đường rộng lớn.
Trong phòng bày biện một mảng lớn bài vị, là các đời tiên hiền của Thánh Tử điện lưu lại, chính giữa, tượng Khổng sư đứng sừng sững, hai mắt nhìn lên bầu trời, mang theo ý trách trời thương dân.
Bên cạnh, đồng dạng xếp đặt một loạt tượng, hàng đầu hai mắt nhắm nghiền, chính là người sáng lập Thánh Tử điện, Bốc Thương cổ thánh.
Theo sát ở bên cạnh chính là Khôi Thánh, một bên khác, đời điện chủ thứ hai, thứ ba... tượng những điện chủ này rõ ràng thấp hơn Khổng sư một đoạn dài, phảng phất như lắng nghe lời dạy dỗ, lĩnh ngộ đại đạo vô thượng.
- Đây là Phong Sư điện, nếu như ngươi có Dương sư chúc phúc, rất dễ dàng liền có thể nhìn ra!
Tiến vào bên trong, Cát trưởng lão nhẹ nhàng cười một tiếng, bàn tay bỗng nhiên vung lên.
Rầm!
Vô số đạo ánh sáng từ trên rất nhiều bài vị cùng trong pho tượng bắn tới, rơi vào trên người Tôn Cường, bao phủ hắn ở bên trong, phảng phất như muốn dò xét có Danh Sư lưu lại thủ đoạn hay không.
Hô!
Quang mang biến mất.
- Không có chúc phúc, quả nhiên là ăn nói bừa bãi!
Ánh mắt sáng lên, thanh niên hét lớn một tiếng.
- Hừ, giả mạo quản gia của Dương sư, ngươi thật to gan...
Vẻ mặt của Cát trưởng lão cũng trầm xuống, ánh mắt như điện.
Tạch tạch!
Lời còn chưa dứt, đột nhiên, một cái bài vị giòn vang, nổ tung, ngay sau đó thanh âm như mưa to vang lên, vô số bài vị giống như pháo nổ, nhao nhao nứt ra, sợ cái khác vỡ trước, tranh nhau chen lấn.
Trong lúc nhất thời cả điện mảnh vụn, phiến gỗ bay loạn.