Nghe thấy hắn nói như thế, tất cả mọi người đều sững sờ, âm thầm hô một câu hay.
Câu hỏi của Trần Việt Danh sư rất rõ ràng là có tư tâm. Trả lời thế nào cũng sai, thế nhưng câu trả lời khó như vậy mà Hồng sư lại dùng một câu đã có thể phản kích được.
Được đó, ngươi nói ta đến trễ, như vậy thái tử cũng chưa tới, có phải hắn càng muộn hơn ta hay không? Ngươi dám nói thái tử đến trễ, gươi có ý gì?
Chỉ là tiệc mà thôi, ngươi cố ý chụp mũ, rốt cuộc là có răm tâm gì?
Lời này không chỉ trả lời đối phương mà còn dựa thế phản kích, khiến cho Trần Việt trả lời cũng không đượcmà không trả lời cũng không được. Vẻ mặt lúc thì đỏ, lúc thì trắng, buồn bực tới mức suýt chút nữa đã thổ huyết.
- Ồ? Mấy ngày không gặp, tài ăn nói của Hồng sư so với trước kia đã tốt hơn nhiều a!
Thấy đồng minh mình là Trần sư không nói ra lời, La Chiêu mở miệng nói.
- Không chỉ có tài ăn nói tốt, thân thủ cũng tốt, La sư có muốn thử một chút hay không?
Hồng sư đổ đầy một chén rượu ngon, cười khanh khách nhìn về phía một chỗ khác:
- Ngươi nói xem có đúng hay không ah Phùng sư?
- Ngươi... Phốc!
Thân thể Phùng Vũ nhoáng một cái, dẫn động thương thế, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Không phải không nói tới chuyện này sao? Tại sao lại nói tới nữa cơ chứ? Lại nói, hai người bọn họ tìm ngươi gây phiền phức, liên quan cái rắm gì tới ta. Ta chỉ lặng lẽ trốn ở một bên, ngay cả lời cũng không dám nói, không ngờ nằm cũng trúng đạn...
- Phùng sư ra ngoài đi săn, bị linh thú vây công cho nên mới có thương tích... Hai ngày này một mực ở trong phòng ít ra ngoài, làm sao có thể biết được thân thủ của ngươi có được hay không chứ?
Khóe miệng La Chiêu cũng giật giật một cái, khẽ nói.
Hắn cũng chế nhạo, nói Phùng sư bị linh thú đả thương, tương đương với gián tiếp đang nói, Hồng sư là linh thú, không hiểu nhân tình.
- Hóa ra là bị linh thú gây tổn thương, thật sự là đáng tiếc!
Nghe thấy bên trong lời nói của đối phương mang theo ý nhục mạ, Hồng sư không có chút phật lòng nào mà còn nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nói:
- Vết thương ở trên mặt hắn rất rõ ràng, có vết máu ứ đọng. Ửng hồng biến thành màu đen, đây là do chân khí rót vào trong đó mới có thể hình thành. Xương mũi hơi trũng xuống, tạo thành một đường thẳng với trán, rất hiển nhiên là bị đạp một cước cho nên mới có thể để lại dấu vết này. Còn có lỗ tai sưng đỏ, bờ môi phát tím, đây rõ ràng là dấu vết bàn tay đánh vào mới có thể để lại ấn ký...
- Rõ ràng là vết thương do nhân loại công kích mà ngươi lại nói là linh thú...
Nói đến đây, mí mắt Hồng sư nhấc lên, ánh mắt như điện, nói:
- Xin hỏi, La sư, ngươi mù mắt hay sao? Hay là đã học được bản lĩnh trắng mắt nói lời bịa đặt?
- Ngươi...
Khuôn mặt đỏ lên, La Chiêu thiếu chút nữa đã ngất đi.
Danh sư có nhãn lực vô cùng tốt, công kích do nhân loại đả thương và linh thú, bản thân đã có khác biệt rất lớn. Vừa rồi hắn nói như vậy chỉ là cố ý nói sang chuyện khác, tránh khỏi cho đôi bên xấu hổ mà thôi, ai ngờ... Đối phương lại trực tiếp làm rõ, khiến cho bản thân thành kẻ trợn mắt nói lời bịa đặt...
La Chiêu tức giận tới mức toàn thân run rẩy, nhưng ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
Nếu như nói ra là tên này đánh, như vậy chuyện ngăn chặn, vây bắt sẽ bị tiết lộ ra ngoài...
Mẹ nó, không phải nói hắn ta luôn miệng lưỡi vụng về hay sao? Làm sao lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như thế này cơ chứ?
Những người khác cũng nhìn nhau.
Hồng sư cũng quá lợi hại a!
Hai người Trần sư, La sư liên thủ giáp công, dùng ngôn ngữ trêu chọc, muốn làm cho hắn mắc câu. Kết quả, người ta vừa đập vừa cào, không chỉ phản kích thành công mà còn khiến cho hai người còn lại ngay cả một câu nói cũng không nói được... Làm sao Hồng sư có thể làm được cơ chứ?
- Ta làm sao? Chẳng lẽ ta nói sai hay sao? Hay là... Chính La sư là đầu linh thú mà trong miệng mình nói. Mà tổn thương của Phùng sư chính là ngươi đánh, bây giờ bị ta chỉ ra cho nên có chút xấu hổ?
Hồng sư thản nhiên nói.
- A!
La Chiêu xiết chặt nắm đấm, muốn trả lời, thế nhưng lại không biết nói thế nào.
- Được rồi, ngươi cũng đã nói đây là tiệc tối, mọi người gặp nhau vui vẻ, cần gì phải giương cung bạt kiếm như vậy!
Thấy bạn cũ suýt nữa đã tức điên, thế nhưng ngay cả một lời cũng không nói được, Trần Việt đành phải mở miệng hoà giải.
- Cũng đúng, chỉ là tiệc tối mà thôi, không cần thiết phải làm như vậy!
Bưng chén rượu lên rồi uống một ngụm, Hồng sư cũng không nói thêm gì nữa.
- Đáng giận...
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, La sư, Trần sư đều cảm thấy khuôn mặt mình rất khó coi, giống là bị táo bón vậy.
Vốn trước đó bị tên này đi qua làm loạn đã khến cho bọn họ đầy một bụng tức giận. Cho nên mọi người muốn cho đối phương một ra đòn oai phủ đầu trước khi tiệc tối diễn ra, thuận tiện cũng giẫm lên mấy cước. Thế nhưng bọn họ có nằm mơ cũng không có nghĩ tới, chân còn chưa có đưa ra thì đã bị đối phương giẫm lên rồi.
Hơn nữa còn là điên cuồng đạp lên trên mặt mấy lần a.
Thật sự là càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực.
Ngẩng đầu nhìn lại, muốn nhìn xem bản thân có để lại ấn tượng xấu trong mắt vị thiên tài kia hay không thì đã thấy hắn vẫn uống rượu như cũ. Vẻ mặt không có chút gợn sóng, giống như cãi lộn vừa rồi hắn ta căn bản không nghe thấy vậy.
- Như vậy cũng tốt...
Thấy đối phương không có để ý, hai người nhìn nhau, đều nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Không biết có chuyện gì xảy ra mà miệng lưỡi của tên này so với trước kia lợi còn hại hơn nhiều, cãi lộn với hắn ta không có chỗ tốt gì cả. Trước tiên cứ chờ thái tử tới rồi nói sau!
Biết nếu tiếp tục ầm ĩ thì bên mình sẽ không có bất kỳ chỗ tốt gì, ba người La Chiêu, Trần Việt, Phùng Vũ lập tức truyền âm cho nhau.
Trong lúc nhất thời, gian phòng lần nữa trở nên yên tĩnh lại.
...
Bên này không chịu thua lẫn nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng thì trong một cái sân ở hành cung của thái tử có một người thanh niên thân mặc y phục lộng lẫy đứng ở trong đó. Nhìn bộ dáng dường như đang chờ người nào đó, hơn nữa không biết đã đợi được bao lâu rồi.
Dù vậy, trên mặt hắn cũng không có chút không kiên nhẫn nào, ngược lại còn mang theo nụ cười mỉm.
Nếu như Hồng sư có mặt ở đây thì nhất định có thể nhận ra được, vị này chính là thái tử Huyễn Vũ đế quốc, Diệp Tiền!
- Đáng giận, đáng giận, đều do tên kia, nếu không phải hắn cướp Đỗ Căn thảo của ta đi thì làm sao có thể giống như bây giờ, ngay cả mua cũng không mua được... Hình Viễn, ngươi đã điều tra ra người kia là ai chưa?
Một tiếng rít vang vọng, ngay sau đó đã có một đạo thân ảnh xinh đẹp từ bên ngoài viện đi tới.
- Cái này... Một lát nữa, ta sẽ để cho Diệp Tiền sai người đi thăm dò...
Ngay sau đó có một đạo thanh âm mang theo vẻ áy náy vang lên.
Một thanh niên theo sát ở phía sau người vừa mới lên tiếng.
Hai người này chính là Lục công chúa và thanh niên Hình Viễn mà ban đầu Trương Huyền gặp phải ở trong Kỳ Trân lâu.
Sauk hi rời khỏi Kỳ Trân lâu, vị Lục công chúa này lại tìm kiếm khắp nơi, nhìn xem có thể tìm được Đỗ Ưu thảo hay không. Kết quả nàng đi tìm rất nhiều nơi mà cũng không thấy. Nàng ở ngoài chơi đùa cho tới bây giờ cũng không thu hoạch được gì.
Càng nghĩ càng giận, vừa vào cửa đã không nhịn được gào thét một tiếng.
- Lục công chúa, Hình Viễn học trưởng!
Thái tử Diệp Tiền tiến lên đón, ôm quyền khom người chào hai người.
- Ồ? Ngươi ở đây thì tốt, vừa vặn có chuyện cần ngươi hỗ trợ!
Hình Viễn lạnh nhạt nhìn qua.
- Học trưởng có gì phân phó thì cứ việc nói!