Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ thấy khí tức trên người hắn dâng trào khuấy động, so với vừa nãy còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần, không ngờ đã đột phá tới Thông Huyền cảnh đỉnh phong.

- Nửa bước... Tông Sư?

Trang Hiền há hốc miệng.

Võ giả bát trọng Tông Sư cảnh, khai tông lập phái, trở thành chúa tể một phương, tuy rằng so với thất trọng đỉnh phong chỉ có kém một đường, thế nhưng lại giống như phá kén thành bướm, cá vượt long môn vậy, khó có thể vượt qua.

Đây là đạo cửa ải khó thứ nhất trong võ giả cửu trọng, không biết đã nhốt bao nhiêu hạng người kinh tài tuyệt diễm.

Nửa bước Tông Sư, chính là bước đệm xen vào ở giữa, muốn xung kích lên vị trí càng cao hơn htif nhất định phải đạt đến loại cảnh giới này.

Lão tổ Thiên Huyền Vương quốc trấn áp một quốc gia nhiều năm, cũng chỉ có thực lực như vậy mà thôi.

Bản thân Trang Hiền là danh sư, vì đột phá cảnh giới này mà không biết đã tốn bao nhiêu tâm huyết, cũng không thành công, làm sao... Bị người ta đánh cho một trận lại đột phá cơ chứ?

Chuyện này... Cũng quá khôi hài a?

Lưu Lăng, Trịnh Phi ở bên cạnh cũng liếc nhau một cái, trên đầu tràn ngập dấu chấm hỏi.

Tình huống của Trang Hiền bọn họ đều đã xem qua, cũng đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp, vốn tưởng rằng nương theo tuổi tăng lên, thể lực suy giảm, sẽ không có cách nào đột phá được nữa. Thế nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới, bị người ta đánh loạn một trận đã thành công...

Còn có thể đột phá tu vi?

Bị người ta điên cuồng đánh cũng là phương pháp đột phá? Vậy hai người mình, nếu như không đột phá Tông Sư được, có phải cũng nên tìm một đám người chịu đánh hay sao?

Trong lòng cảm thấy kỳ quái, đồng loạt nhìn về phía vị danh sư đang uống trà kia, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra gì đó. Chỉ là đáng tiếc, vẻ mặt đối phương vẫn như thường, giống như không có làm gì, vẫn trầm tĩnh như nước... Đương nhiên, vành mắt vân đỏ hồng, tinh thần vẫn uể oải như cũ, mí mắt vẫn sụp xuống.

Nếu không phải hắn vừa mới sáng chế kỳ tích thì nhất định hai người sẽ hoài nghi có phải tối hôm qua tên này đã đi đâu đó phong lưu hay không.

- Dương... Sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thấy đối phương không nói lời nào, Trang Hiền cũng không nhịn được nữa.

Cách xưng hô lần nữa từ Dương Huyền đổi thành Dương sư.

- Không giết người nữa sao?

Mí mắt Trương Huyền nhấc lên.

- Ta...

Vẻ mặt ức Trang sư đỏ hồng, mồ hôi như mưa chảy xuống.

Người ta rõ ràng đang giúp ngươi đột phá, không nhận ý tốt mà còn nhục mạ ở trước mặt mọi người... Quả thực là điển hình của ân đền oán trả.

Lúng túng, Trang Hiền không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, nói:

- Kính xin Dương sư tha thứ cho ta vô tri...

- Được rồi, ta cũng không trách tội ngươi.

Trương Huyền khoát tay áo một cái, nói:

- Ngươi vừa nãy thi triển võ kỹ, vững chãi, không có kinh diễm, cũng không có chỗ gì hỏng. Điều này nói rõ từ nhỏ đến lớn ngươi học tập rất nghiêm túc, có lão sư vô cùng tốt.

- Dương sư nói rất đúng, phụ thân ta là một vị danh sư nhất tinh.

Trang Hiền gật đầu.

- Cơ sở vững chắc, lực lượng dồi dào, là chuyện tốt, chỉ là cũng là thiếu sót. Bởi vì phụ thân là danh sư, từ nhỏ đến lớn biết những thứ mà hắn chỉ điểm là đúng. Cho nên trong lòng đã có một loại tiềm thức, không dám vượt qua, do đó hình thành tật xấu đúng quy đúng củ. Mà tu luyện võ đạo, nghịch thiên mà đi, không phải cố thủ quy tắc, bảo thủ không chịu thay đổi. Tu luyện như vậy, vừa mới bắt đầu tốc độ còn có thể rất nhanh, nhưng khi đạt đến Thông Huyền cảnh đỉnh phong, khi muốn đột phá sẽ trở thành ràng buộc.

Trương Huyền ngẩng đầu nhìn về phía bên này, như đang giáo huấn học sinh:

- Tông Sư, tên như ý nghĩa, khai tông lập phái, nếu như không có tư tưởng của bản thân, kiến giải của bản thân mà chỉ luôn học tập tiền nhân thì làm sao có khả năng thành công? Nửa bước Tông Sư, tuy rằng không phải là Tông Sư chân chính, thế nhưng cũng mang theo loại ý vị này.

- Tu luyện và tích lũy nhiều năm khiến cho chân khí, lực lượng trong cơ thể ngươi đã sớm có thể đánh vỡ ràng buộc, đạt đến nửa bước Tông Sư. Đáng tiếc, ngươi lòng sinh chần chờ, không có tự tin, nếu như ta không đoán sai, cả đời phụ thân ngươi cũng không đạt đến loại cảnh giới này. Thậm chí, còn khả năng bởi vì xung kích cảnh giới này mà xuất hiện một số biến cố a!

- Ngươi... Ngươi...

Trang Hiền liên tiếp lui về phía sau.

Đối phương nói không sai một chút nào.

Mặc dù phụ thân hắn là danh sư nhất tinh, thế nhưng tới lúc sắp chết cũng không đạt đến cảnh giới nửa bước Tông Sư, lại bởi vì xung kích thất bại mà tẩu hỏa nhập ma, mất hết tu vi, cuối cùng âu sầu mà chết, không đến một năm đã chết.

Bởi vì chuyện này, trong lòng hắn trước sau vẫn có một cái bóng mờ, mỗi lần xung kích đều không thể làm được chuyện dùng hết toàn lực.

Chỉ có điều, đây là bí mật trong lòng hắn, hắn chưa từng nói ra... Làm sao đối phương lại biết được?

Lẽ nào bởi vì hắn ta nhìn võ kỹ của bản thân mình?

- Loại sợ hãi này dẫn đến ngươi không có cách nào đột phá, bất kể là đan dược gì, bất kỳ công pháp gì cũng vô dụng.

Trương Huyền đứng dậy, chậm rãi đi tới giữa phòng khách, nói:

- Ngươi cầu ta chỉ điểm, ta biết nếu muốn thành công, đầu tiên thì ngươi phải vượt qua hoảng sợ, nếu không được như vậy, tất cả đều là uổng công.

- Nhưng loại hoảng sợ này đã chôn giấu ở trong lòng ngươi không biết bao nhiêu năm, muốn vượt qua sao mà khó khăn? Cho nên phương pháp duy nhất chính là được phẫn nộ, lợi dụng loại tâm tình đặc thù này để trung hoà sự khủng hoảng trong nội tâm. Vì lẽ đó, ta mới cho người che đầu của ngươi, lại tìm người đánh, không biết nguyên nhân, tất nhiên sẽ cho rằng ta sỉ nhục ngươi, sau đó hận thấu xương, cứ như vậy, tâm lý hoảng sợ sẽ biến mất, tích lũy nhiều năm như vậy, lại thêm phẫn uất trong lòng, cho nên muốn đột phá cũng là chuyện trong dự liệu.

Hai tay chắp ra sau lưng, Trương Huyền yên lặng đứng ở giữa phòng khách, bóng người được ánh mặt trời chiếu vào kéo dài, chẳng khác nào một người khổng lồ đỉnh thiên lập địa.

- Chuyện này...

Trang Hiền đứng tại chỗ cẩn thận suy tư lời của đối phương, nghĩ một hồi, hắn không tự chủ được mà khiếp sợ.

Cái lý luận này nói thì đơn giản, trên thực tế nhìn một bộ võ kỹ đã đoán ra được, đồng thời còn đúng bệnh hốt thuốc, sớm suy đoán ra kết quả, không có một chỗ sơ suất nào, mức độ phức tạp không thấp hơn tu luyện đột phá đến Tông Sư.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn cũng không thể tin được.


- Ân tái tạo của Dương sư, Trang Hiền suốt đời khó quên.


Sau khi hết khiếp sợ, Trang Hiền quỳ gối xuống.


Lần này, hắn đã vui lòng phục tùng, không có một chút không tình nguyện nào.


- Không nghi ngờ ta ngụy trang nữa hay sao?


Trương Huyền như cười mà không phải cười hỏi.


- Cái này...


Trang Hiền xoa tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK