Giống với Mặc lão, Thẩm Bích Như cũng nghe được tiếng bước chân và lật sách liên tục của Trương Huyền. Lúc đầu nàng cũng nghĩ việc đó là bình thường thôi. Thế nhưng càng về sau nàng lại càng cảm thấy kỳ lạ.
Đọc sách cần phải chậm rãi đọc rồi suy nghĩ. Như vậy mới có thể tiếp thu được hết ý nghĩa của nó. Đâu có ai đọc sách mà lại nhanh như vậy được?
Thẩm Bích Như nghi ngờ. Nàng không nhịn được đi đến chỗ Trương Huyền xem thử.
Khi đã đến gần, Thẩm Bích Như nhìn thấy Trương Huyền đang đứng ở giá sách hàng thứ nhất. Hắn ta đang mở ra một quyển sách. Sau khi nhìn lướt qua một lần hắn liền bỏ xuống, tiếp tục cầm quyển sách khác lên xem lướt qua. Bộ dạng hắn không giống đọc sách, mà giống đang tìm kiếm thứ gì đó.
- Chẳng lẽ Mặc lão không cho hắn vào là vì chuyện này?
Nhìn một lát, thấy Trương Huyền vẫn luôn tiếp tục làm như vậy, không hề có ý định dừng lại, Thẩm Bích Như cảm thấy hơi chán nản.
Ban nãy bởi vì nàng thấy thiếu niên trước mặt đã thay đổi, khác hơn rất nhiều so với trước kia nên nhịn không được lên tiếng nói giúp hắn. Mục đích của nàng rất đơn giản, chính là để tạo điều kiện cho hắn được học giỏi hơn một chút, thoát khỏi tình huống khó khăn, xấu hổ lúc trước.
Nhưng nằm mơ nàng cũng không ngờ rằng, cái tên kia đi vào thư viện không phải để học, mà là để tìm đồ!
Ở Tàng Thư các này mỗi ngày có không biết bao nhiêu lão sư đến đây để đọc sách. Nên chắc chắn ngoài sách ra ở đây chẳng có đồ vật nào quý giá cả. Lật sách xem lung tung thế này chính là một loại hành vi sỉ nhục, thiếu tôn trọng đối với Tàng Thư các.
Đồ đáng ghét!
- Không chừng bởi vì hắn đã sớm biết hôm nay mình sẽ đến đây, thế nên mới đứng chờ sẵn ở chỗ này. Sau đó cố ý tạo ra tiếng động lớn để thu hút sự chú ý của mình... Hừ, làm như vậy còn khiến mình chán ghét hơn!
Trong nháy mắt, Thẩm Bích Như gần như đã mất hết thiện cảm với Trương Huyền.
Thẩm Bích Như vốn là một người xinh đẹp nên nàng đã quá quen với việc người khác dùng đủ loại cách khác nhau để lấy lòng và thu hút sự chú ý của nàng. Do đó nàng mới cho rằng Trương Huyền không phải đến đây để đọc sách, mà để thu hút nàng đến chỗ hắn, để nàng nghĩ hắn là một người siêng năng chăm chỉ, để nàng phải thay đổi cách nhìn về hắn.
Hừ, có lẽ hắn ta không biết, loại người chuyên giả vờ, ra vẻ như hắn là loại người Thẩm Bích Như nàng ghét nhất.
Lại nhìn thêm một lát nữa, nàng càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình.
Nếu hắn thật sự muốn đọc sách, làm sao có thể đọc lung tung hết quyển này đến quyển kia như vậy được? Hơn nữa, tốc độ đọc nhanh như vậy, ngay cả tiêu đề sách bên ngoài còn không biết đã có thể nhìn thấy rõ chưa, chứ đừng nói chi đến nội dung bên trong.
- Hừ!
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Bích Như lúc này mang đầy vẻ tức giận. Nàng bước thêm vài bước đến trước mặt Trương Huyền, sau đó cất tiếng hỏi:
- Trương lão sư, ngươi đang làm gì vậy?
- Đọc sách!
Trương Huyền vẫn chưa nhận ra hành động của mình đã vô tình khiến cho người khác hiểu lầm và gắn cho hắn cái mác là giả vờ, ra vẻ học thức. Hắn trả lời nhưng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
- Đọc sách sao? Hừ!
Thẩm Bích Như nghe vậy liền hừ lạnh, gương mặt trắng nõn, thuần khiết kia hiện lên vẻ lạnh lùng:
- Nếu ngươi nghĩ rằng làm như vậy là rất đẹp trai và sẽ có thể thu hút được sự chú ý của ta, như vậy ngươi đã sai lầm to rồi. Hãy lo bỏ cái ý nghĩ trẻ con ấy đi! Thẩm Bích Như ta không phải là người ngu ngốc và dễ dàng bị ngươi lừa gạt bởi ba cái trò đó. Nếu ngươi còn tiếp tục làm như vậy nữa sẽ chỉ càng khiến ta chán ghét thêm thôi!
- Ồ, thế à? Ta biết rồi!
Trương Huyền vẫn tiếp tục lật sách.
Hắn tính nội trong ngày hôm nay sẽ cố gắng sao chép hết sách trong Tàng Thư các vào Thiên Đạo Đồ Thư Quán. Chỉ có một ngày hôm nay thôi, thời gian quá gấp. Hắn cũng không rảnh để nói chuyện với người khác.
Với lại theo hắn thấy, đối phương cũng chỉ đang “tự cho mình là đúng” thôi, đâu có liên quan gì tới hắn?
Phải, Thẩm Bích Như rất xinh đẹp. Nhưng xinh đẹp thì sao chứ? Kiếp trước, khoa học kỹ thuật hiện đại, hắn cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều nữ nhân xinh đẹp rồi. Chỉ cần mở máy tính lên là đã có thể nhìn thấy rất nhiều mỹ tử với những nét đẹp khác nhau. Không chỉ đẹp bọ họ còn biết được rất nhiều thứ như ca hát, đánh đàn, thổi sáo,... Thẩm Bích Như chỉ là một người đẹp lạnh lùng, không có gì thú vị khiến hắn để ý cả!
Hắn cũng không phải người rảnh rỗi đến nỗi đi làm những việc thế này để thu hút sự chú ý của nàng.
- Nếu đã biết thì mời ngươi nhanh chóng rời khỏi Tàng Thư các. Đừng ở chỗ này làm chuyện vô ích nữa!
Thấy Trương Huyền còn chưa chịu ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục giả vờ, Thẩm Bích Như tức giận xoay người giơ tay làm ra động tác mời hắn đi về.
Cộp... cộp... cộp!
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Trương Huyền, Thẩm Bích Như liền gật đầu hài lòng.
- Như vậy còn tạm được. Coi như hắn cũng biết điều...
Thấy Trương Huyền đã đi, Thẩm Bích Như liền xoay người. Nàng tính nghiên cứu tiếp quyển sách còn đang đọc giữa chừng lúc nãy. Nhưng chưa đi được bao xa đã nghe tiếng lật sách vang lên lần nữa.
Xoẹt... xoẹt... xoẹt!
Quay đầu nhìn lại, nàng thấy Trương Huyền vẫn chưa đi mà đang đứng lật sách ở một kệ sách khác.
- Ngươi...
Thẩm Bích Như tức giận đến muốn điên lên.
Rốt cuộc làm thế nào hắn mới chịu dừng lại đây?
Nàng đã nói rồi. Làm như vậy chỉ khiến nàng ghét thêm thôi. Vậy mà hắn vẫn không chịu ngừng lại. Chẳng lẽ làm vậy vui lắm sao?
Nghĩ đến đây, nàng lại đi đến trước mặt Trương Huyền lần nữa, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp kia nhìn Trương Huyền với vẻ ghét bỏ:
- Lời ta nói ngươi không nghe thấy sao? Ngươi càng như vậy chỉ càng khiến ta ghét ngươi nhiều hơn thôi, chứ không phải là thích!
- Nàng bị điên à?
Thấy Thẩm Bích Như lại tiếp tục đuổi theo, Trương Huyền cũng nhịn không được nữa liền nói.
- Nàng xem sách của nàng, ta xem sách của ta, có liên quan gì với nhau đâu chứ? Nếu như nàng rảnh rỗi đến nỗi không có chuyện gì làm, cứ chạy đến đây nói với ta, vậy không bằng nàng tránh qua một bên ngồi vẽ vòng tròn một mình đi. Đừng đứng đây làm phiền ta nữa!
Gái đẹp hắn cũng đã thấy rất nhiều, cần gì phải giả vờ chứ!
- Ngươi...
Không nghĩ tới Trương Huyền sẽ nói ra những lời thế này, Thẩm Bích Như cảm thấy hoa mắt chóng mặt, suýt chút nữa là bị hắn làm tức chết rồi.
Nàng là ai kia chứ?
Nàng không chỉ là người đẹp nhất Hồng Thiên học viện, mà còn là một lão sư nổi tiếng, có tài năng, có sắc đẹp. Ở học viện này tất cả các học sinh và lão sư đều xem nàng là nữ thần của họ. Đứng trước mặt nàng, có ai mà không cố gắng hết sức để lấy lòng nàng kia chứ. Ngay cả nói chuyện lớn tiếng một chút bọn họ cũng không dám, vì sợ làm mất lòng nàng.
Thế nhưng cái tên Trương Huyền này thì sao? Hắn lại dám nói nàng điên?
Còn bảo nàng tránh qua một bên ngồi tự kỉ một mình, vẽ vòng tròn sao?
Nàng là một thục nữ (1) mà dám bắt nàng ngồi một góc vẽ vòng tròn. Hừ, vẽ cái đầu nhà hắn!
Thẩm Bích Như cảm thấy khó chịu trong lồng ngực. Nàng tức giận đến nỗi hô hấp cũng thấy khó khăn.
Cộp... cộp... Xoẹt... xoẹt!
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Bích Như đỏ lên vì tức giận. Nàng đang định quát lớn bảo đối phương nhanh chóng đi ngay, nàng lại chợt phát hiện, sau khi nói xong Trương Huyền đã đi đến kệ sách khác, tiếp tục lật sách ra xem, mà không hề liếc nhìn nàng thêm lần nào nữa.
- Được, được lắm! Có giỏi thì ngươi cứ tiếp tục ra vẻ đi! Để coi ta sẽ vạch trần bộ mặt giả dối của ngươi thế nào!
Thẩm Bích Như cắn răng, nàng giậm chân một cái thật mạnh để phát tiết sự tức giận trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân nói như vậy!
Được lắm, không phải hắn muốn ra vẻ tri thức sao? Vậy nàng sẽ ở thư viện chờ hắn. Để nàng xem hắn có thể giả vờ được bao lâu. Chờ đến lúc hắn không thể giả vờ được nữa, nàng sẽ vạch trần hắn, để hắn biết thế nào là mất mặt, xấu hổ.
Nghĩ như thế nên Thẩm Bích Như không đi theo Trương Huyền nữa, tức giận đi tìm quyển sách mình muốn đọc. Nàng cầm nó đến một góc khác của căn phòng, chậm rãi ngồi xuống sao chép lại.
Đáng lẽ ra hôm nay tâm trạng nàng rất tốt. Cũng vì vậy mà nàng mới tới thư viện dự định học thêm một lát, bổ sung thêm kiến thức. Thế nhưng có nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới, đến đây lại gặp phải cái tên Trương Huyền đáng ghét kia.
Vừa sao chép, Thẩm Bích Như vừa nhìn sang hướng Trương Huyền.
Chỉ thấy thiếu niên kia vẫn như cũ, nhanh tay lật hết quyển sách này đến quyển sách khác xem sơ qua. Hắn hầu như không bỏ sót quyển sách nào cả. Chỉ cần là sách ở Tàng Thư các đều sẽ bị hắn lật qua một lần.
- Hừ! Để ta xem ngươi có thể ra vẻ đến khi nào!
Sau khi bị Trương Huyền mắng cho một trận, Thẩm Bích Như cũng đã bình tĩnh lại. Nàng không còn ý định muốn xông lên đánh với đối phương một trận nữa mà thay vào đó nàng chỉ ngồi từ từ sao chép sách, chờ đến lúc Trương Huyền không thể kiên trì giả vờ đọc được nữa.
Thế nhưng có một việc rất khó hiểu. Từ giữa trưa đến tối, Trương Huyền vẫn luôn duy trì với tốc độ đọc sách như vậy, vẫn lặp lại động tác lật sách như thế từ giá sách ở hàng thứ nhất đến giá sách ở các hàng khác mà không hề có ý định dừng lại. Hắn cứ liên tục đi xem hết giá sách này đến giá sách khác mà không ngừng nghỉ một phút giây nào!
Đợi ở đây đã sáu, bảy tiếng đồng hồ, cái tên khó ưa kia vẫn chưa chịu dừng lại, Thẩm Bích Như cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Nếu như hắn ta thật sự muốn thu hút sự chú ý của nàng, khi nãy lúc nàng đã nói rõ ràng với hắn, hắn phải lập tức dừng lại mới đúng. Chứ tại sao lại tiếp tục đọc sách như vậy được? Lại có thể kiên trì đọc trong thời gian dài như vậy?
- Hay là đầu óc hắn không được bình thường? Luyện công luyện đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, bị điên luôn rồi sao?
Đột nhiên, trong đầu Thẩm Bích Như nghĩ đến một vấn đề.
Nghe nói những người bị tẩu hỏa nhập ma sẽ có rất nhiều hành vi không bình thường. Chẳng lẽ việc Trương Huyền liên tục lật sách chính là vì lý do này?
Ngay lúc Thẩm Bích Như đang suy nghĩ hết nguyên nhân này đến nguyên nhân khác về hành động không bình thường của Trương Huyền, hắn cũng đã lật xong quyển sách cuối cùng của thư viện và dừng lại.
- Có thật nhiều kiến thức!
Liên tục sáu, bảy canh giờ không ngừng nghỉ, cuối cùng Trương Huyền cũng đã xem hết sách trong Tàng Thư các.
Thông qua Thiên Đạo Đồ Thư Quán, hắn không chỉ có thể sao chép lại hết tất cả các quyển sách ở đây, còn có thể biết được ưu điểm và khuyết điểm của mỗi loại. Từ sách công pháp đến sách võ kỹ, sách luyện đan được, luyện khí công, cách lập trận pháp... tất cả đều được tổng hợp lại rất đầy đủ và chi tiết.
- Triệu Nhã có cơ thể thuần âm, vậy tốt nhất nên luyện quyển này. Nhưng mà trước lúc dạy, mình cũng cần phải chuẩn bị trước một chút...
Sau khi sao chép hết tất cả sách trong Tàng Thư các vào Thiên Đạo Đồ Thư Quán, cuối cùng Trương Huyền đã hiểu ra nên làm thế nào để giải quyết vấn đề trên cơ thể Triệu Nhã. Hắn nhẹ nhàng thở ra. Bây giờ hắn đã hiểu được những khuyết điểm của tầng ba hắn đã tu luyện lúc trước là gì. Bây giờ chỉ cần tốn chút thời gian tu luyện lại từ đầu, võ công của hắn nhất định sẽ trở nên hoàn mỹ, không còn một khuyết điểm nào.
- Ọc... ọc... ọc!
Làm xong xuôi hết mọi việc, Trương Huyền mới phát hiện ra trời đã tối. Sau một thời gian đọc sách dài như vậy, hắn đã sớm đói bụng.
Lắc đầu vài cái, Trương Huyền đi về phía cửa. Vừa bước được vài bước hắn liền nhìn thấy Thẩm Bích Như đang đứng phía trước lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn đã đứng lật sách đến sáu, bảy tiếng đồng hồ, vậy mà nữ nhân này còn chưa chịu đi sao?
Hắn cũng không muốn để ý đến loại người “tự cho mình là đúng” này, vì thế nhanh chóng bước chân ra khỏi Tàng Thư các.
- Đứng lại cho ta!
Vừa đi đến cửa, Trương Huyền liền nghe thấy tiếng hét lớn từ Mặc lão.
Bây giờ sắc mặt Mặc lão vô cùng kém. Cơn tức của hắn giống như một cơn lốc xoáy mạnh mẽ, bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn trôi Trương Huyền.
Hắn đã nhịn Trương Huyền rất lâu rồi!
Hiện tại trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Đó là người này đang phá rối!
- Mặc lão!
Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua.
- Hừ, lão sư Trương Huyền!
Mặc lão giận đến tái mặt, cố ý nhấn mạnh từng chữ. Nét mặt hắn lạnh lùng:
- Ngươi đến Tàng Thư các này không phải để học mà là để phá rối thôi! Kể từ hôm nay trở đi, Tàng Thư các này sẽ không chào đón ngươi nữa. Nếu như ngươi còn dám tới đây, ta nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi!
- Phá rối? Mặc lão, sao lão lại có thể nói như vậy? Ta vẫn luôn chuyên tâm đọc sách, sao bây giờ lại thành phá rối rồi?
Mặc dù nhờ Thiên Đạo Đồ Thư Quán, hắn đã tạo ra một kho tàng sách giống như của Tàng Thư các, không cần phải đến đây nữa. Thế nhưng khi nghe Mặc lão nói như thế, Trương Huyền vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Người khác tới chính là đọc sách, tại sao hắn tới lại trở thành phá rối chứ?
Đây là lý luận kiểu gì vậy?
Cái lão nhân này cũng thật là... quá vô lý rồi!
(1) Thục nữ: Người con gái đẹp và thùy mị.