Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tìm hồi lâu, hắn bất đắc dĩ phát hiện, bên trong Đồ Thư Quán vẫn là những quyển sách này, căn bản không có thêm thứ gì, cũng không có cái gọi là công pháp.

- Lẽ nào biến mất một cách uổng phí?

Trương Huyền vô cùng lúng túng.

Nếu thật sự là như vậy, hắn cũng chỉ có thể khóc.

Không nói tới tác dụng khác, chỉ nói khiến cho biến kiến thức bên trong Đồ Thư Quán biến thành mình, cũng đã rất lợi hại. Dù sao, tích góp sách trong toàn bộ tàng thư khố của một vương quốc, nếu như có thể hoàn toàn biến thành kiến thức của mình, cho dù không có lý luận quá cao thâm, cũng sẽ hiểu rõ hơn nhiều về rất nhiều chức nghiệp.

Kết quả... cái gì cũng không có tác dụng, lại cứ thế không còn?

Có cần hãm hại như thế hay không?

Hoàn toàn không từ bỏ ý định, lại tìm kiếm nửa ngày, trước sau không tìm ra được cái gọi là bí tịch công pháp. Trương Huyền không thể làm gì khác hơn, trong lòng đầy buồn bực rời khỏi Đồ Thư Quán.

Ý thức vừa rời khỏi, hắn liền nghe được có tiếng bàn luận truyền vào lỗ tai.

- Ta cảm thấy Trương lão sư không phải đang tu luyện!

- Không phải tu luyện vậy đang làm gì? Mắt nhắm chặt, một chút động tĩnh cũng không có? Chẳng lẽ đang ngủ?

- Nếu như là tu luyện, xung quanh phải có linh khí tập trung. Nhưng bây giờ một chút cũng hoàn toàn không có!

- Không phải tu luyện, không phải ngủ, chẳng lẽ Trương lão sư... Trương lão sư, lão sư đừng đi. Ta không muốn xa lão sư...

Còn chưa kịp nói, đã bị người béo mập ôm lấy, ngay sau đó bị lắc tới đầu choáng mắt hoa.

Đừng đi, đi em gái ngươi ấy. Ta chỉ là đưa ý thức tiến vào Đồ Thư Quán quá mức chăm chú, không chú ý tới bên ngoài mà thôi. Thế nào đến trong miệng ngươi lại giống như đã qua đời?

Trên trán Trương Huyền đầy vạch đen, thiếu chút nữa nổ tung.

- Im lặng!

Quát lạnh một tiếng, Trương Huyền mở mắt.

- A, Trương lão sư, lão sư không chết? Quá tốt rồi. Ta còn tưởng rằng lão sư có giấc mộng Tiên Du...

Nhìn thấy được sắc mặt Trương lão sư dần dần xanh mét, giọng nói của Viên Đào càng lúc càng nhỏ.

Vừa rồi mấy người tiến vào lớp học, chỉ thấy Trương lão sư ngồi ở trên ghế mắt nhắm chặt, vẫn không nhúc nhích. Ban đầu còn tưởng rằng hắn nghỉ ngơi, không mấy lưu ý. Nhưng đợi hơn mười phút, không ngờ không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí gọi vài tiếng cũng không có động tĩnh, lúc này bọn họ mới hoảng hốt.

Mỗi một người sốt ruột vây quanh, lúc này mới xuất hiện cảnh tượng vừa rồi.

Đang muốn dạy dỗ Viên Đào kẻ ngu ngốc nói không giữ miệng này, lại thấy Trịnh Dương đi tới:

- Lão sư, Vương Siêu lão sư và Vương Sùng đại sư đã chờ ở ngoài cửa nửa ngày. Lão sư có muốn gặp hay không?

- Vương Siêu? Vương Sùng? Để cho bọn họ vào đi!

Trương Huyền khoát tay áo.

- Vương Sùng dắt đứa con bất hiếu Vương Siêu bái kiến Trương lão sư...

Vừa vào cửa, Vương Sùng lại hạ thấp tư thái.

Trương Huyền biết hắn nhất định là tới xin lỗi cho con trai, nên cũng không nói thêm điều gì.

Tuy rằng vị Vương Siêu này nhiều lần nhắm vào mình, nhưng không có tạo thành ảnh hưởng mang tính thực chất. Thật sự nói trắng ra, bản chất của hắn không xấu. Sở dĩ hắn khắp nơi nhằm vào mình, là ra mặt thay cho bằng hữu tốt.

Ngay cả Lục Tầm còn có thể tha thứ, người này hắn tất nhiên không coi vào đâu.

Về phần Vương Siêu vốn đang có sự thù địch, nghe được Trương Huyền cho phép Vương Sùng truyền thụ thương pháp thiên đạo cho mình, lập tức kích động toàn thân run rẩy.

Thương pháp thiên đạo cường đại, trước đó ở vị trí chủ trì hắn đã nhìn thấy rõ ràng, tâm tư ngứa ngáy khó chịu. Nhận được cho phép học tập, oán khí của hắn đối với vị Trương lão sư này đều hóa thành bội phục và cảm kích.

Hai người rời đi. Đám người Vương Hoằng tộc trưởng, Bạch Minh tộc trưởng lại đều tới thăm hỏi. Tiếp theo, đám người Triệu Nhã trợn mắt há hốc mồm, nhìn viện trưởng, Điền lão, Âu Dương hội trưởng, Thẩm Bích Như lão sư, Hàn Quỳnh lão sư...

Trước đó phòng học hẻo lánh chật hẹp, ngay cả một bóng quỷ cũng chưa từng thấy tới, dường như lại biến thành trung tâm của toàn bộ học viện. Mỗi một người thân phận rất cao, nhân vật ở trong Thiên Huyền học viện hô phong hoán vũ, tất cả đều đã chạy tới bái kiến.

Trương Huyền chán ghét phải ứng phó những điều này. Chỉ có điều người ta đặc biệt qua, lại không thể đuổi đi. Hắn không thể làm gì khác hơn là kiên trì.

Chỉ có điều, may là những người này hình như đều biết hắn có chút không thích, tất cả không ở lại bao lâu liền cáo từ.

- Trương Huyền, ngươi có phải muốn rời khỏi Hồng Thiên học viện hay không?

Thẩm Bích Như tiến đến cuối cùng, đợi một hồi, cuối cùng không nhịn được, mở miệng hỏi.

Ban đầu, nàng làm đệ nhất mỹ nữ của học viện, giảng bài tốt, hào quang vô hạn, cùng loại lão sư cấp thấp có tiếng xấu này không có bất kỳ kết giao nào. Ai biết Trương Huyền đột ngột xuất hiện lực lượng mới, thời gian ngắn ngủi chưa tới hai mươi ngày, lại đánh ra danh tiếng lớn như vậy, trở thành sư huynh của ba đại danh sư.

Tiền đồ vô lượng như vậy, loại địa phương nhỏ như Hồng Thiên học viện này, khẳng định lại cũng dung nạp không được. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ càng chạy càng xa.

Hiểu rõ những điều này, trong lòng nàng có chút chua xót.

Hai người mặc dù chỉ là quan hệ đồng nghiệp, nhưng người thanh niên trước mắt này lại là người đầu tiên khiến cho nàng hiếu kỳ và chú ý. Hắn rời đi như vậy, nàng ít nhiều có chút không muốn.

- Ừ!

Không biết suy nghĩ rối bời trong lòng của nàng, Trương Huyền gật đầu.

Sở dĩ hắn ở lại học viện, là bởi vì mấy học viên này. Hiện tại bọn họ đều trưởng thành, mình cũng lấy được tư cách lão sư sao kim và thân phận học đồ, thực lực càng đạt được Thông Huyền cảnh đỉnh phong. Cũng nên ra ngoài đi lòng vòng xung quanh xem thử.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là hắn muốn mau chóng giải quyết khí độc trong người.

Nếu không, cứ mang theo quả bom hẹn giờ, đổi lại thành ai cũng sẽ khó chịu, cũng không muốn vừa sống lại không bao lâu, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống mới, lại chết đi.

- Vậy... ngươi muốn đi đâu? Bắc Vũ vương quốc sao?

Nghe được hắn xác nhận, Thẩm Bích Như không nhịn được hỏi.

Tuy rằng nàng cảm thấy không muốn, nhưng cũng biết, người thanh niên trước mắt này thiên tài như thế, sau đó giữa chênh lệch hai người sẽ càng lúc càng lớn, cùng xuất hiện càng lúc càng nhỏ, lại không có khả năng gặp nhau.


Cuối cùng là người của hai thế giới khác nhau.


- Không phải. Ta muốn đi Thiên Vũ vương quốc!


Trương Huyền nói.


Hồng Liên sơn mạch ở Thiên Vũ vương quốc vô cùng có khả năng nắm giữ Độc Điện. Nếu rời khỏi Thiên Huyền, hắn tự nhiên phải đi tới đầu tiên, tìm kiếm một chút.


- Thiên Vũ vương quốc nhất đẳng? Xa như vậy sao?


Thẩm Bích Như sửng sốt:


- Hai vương quốc tuy nói là ngay sát, trên thực tế lại cách xa không dưới mấy vạn cây số. Ngươi làm sao qua được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK