- Ngươi nói nghiêm túc chứ?
Lập tức hắn nhìn thấy thầy Hồng như sắp khóc, vẻ mặt như là bị táo bón, hắn khẽ gật đầu.
Mặc dù không biết vì sao thầy Trương lại muốn làm như thế. Thế nhưng đã có kinh nghiệm trước đó, hắn biết đối phương không làm chuyện gì mà không có nắm chắc. Trương Huyền đã nói như vậy, nhất định đã có chủ ý của riêng mình.
- Thế nào, không dám sao? Coi như không dám thì đừng có nói nhảm nữa.
Khoát tay áo, Trương Huyền không nói thêm lời nào nữa.
- Vì sao lại không dám cơ chứ? Ta sợ một lát nữa, hắn sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Đám người Trần Việt, La Chiêu nhìn nhau, xác nhận đối phương nghiêm túc, tất cả đều cười ha hả một tiếng.
- Thái tử điện hạ, tình cảnh mới vừa rồi ngươi cũng đã thấy rồi đấy, không phải là chúng ta muốn bắt nạt người khác. Là thầy Hồng tự nguyện khiêu chiến ba người chúng ta để quyết định vấn đề danh ngạch. Hắn đã khẩn thiết như vậy, khăng khăng muốn, như vậy mong rằng điện hạ thành toàn!
Sợ đối phương đổi ý, Trần Việt vội vàng ôm quyền.
- Cái này...
Không nghĩ tới tình hình lại biến thành như vậy, Diệp Tiền nhíu mày, quay đầu nhìn về phía thầy Hồng:
- Các ngươi đều là Danh sư ngũ tinh sơ kỳ, Hóa Phàm lục trọng sơ kỳ, thực lực tương đương với nhau. Ngươi khẳng định muốn đồng thời tỷ thí với ba người đó chứ?
Thực lực tương đồng, một đáu với ba, rõ ràng là tự tìm cái chết. Nói thật, hắn không có xem trọng đối phương một chút nào.
- Xác định!
Hồng sư vẫn chưa trả lời thì Trương Huyền đã đồng ý thay hắn.
- Vậy thì tốt...
Hai bên đã thương nghị quyết định ra phương pháp, Diệp Tiền cũng không nói thêm lời nào nữa mà nhìn quanh một vòng:
- Được rồi, hiện tại ta tuyên bố quy tắc tỷ thí, Hồng sư một mình đối chiến ba người thầy Phùng, thầy La, thầy Trần, lấy thắng thua để quyết định danh ngạch.
Nói xong hắn vây một cái, ngoài cửa có một đám hộ vệ đi tới, thu thập đồ trong phòng khách một chút. Dọn ra một nơi đủ rộng để có thể chiến đấu.
- Đến điểm là dừng, không cần thiết phải tổn thương hòa khí!
Thấy bốn người đi vào sân, Diệp Tiền nói một câu.
- Yên tâm đi, nhất định chúng ta sẽ đến điểm là dừng…
Thầy Phùng cười lạnh một tiếng, cố ý nhấn mạnh bốn chữ “Đến điểm là dừng”, rất hiển nhiên, ý tứ của hắn tuyệt không chỉ là đơn giản như đến điểm là dừng vậy.
- Không sai, chúng ta và thầy Hồng đều là bạn cũ nhiều năm, sẽ không quá phận...
La Chiêu cũng bật cười.
Hai người đều bị thua thiệt trên tay thầy Hồng, lúc này đối phương lại quang minh chính đại tự tìm cái chết, sao bọn họ có thể buông tha được chứ?
- Thầy Trương, thầy Hồng đối chiến với ba người, không có phần thắng nào a...
Nhìn thấy tỷ thí ở giữa sân hết sức căng thẳng, La Tuyền, Tất Giang Hải đều xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, rất là sốt ruột.
Thầy Trương thoạt nhìn rất thông minh, làm sao lại đưa ra quyết định ngu xuẩn như thế cơ chứ?
Một đấu với ba...
Không phải là muốn chết hay sao?
- Không cho thầy Hồng lên, các ngươi có nắm chắc vượt qua bọn hắn hay không?
Trương Huyền nhìn về phía bọn họ.
- Cái này...
Hai người co người lại, đồng thời lắc đầu.
Mặc dù bọn hắn là thiên tài, thế nhưng người có thể được đối phương chọn ra, nhất định cũng không đơn giản. Nếu chỉ tỷ võ đơn thuần, bằng vào đẳng cấp nghiền ép, muốn vượt qua đối phương, chỉ sợ không có khả năng!
Nói cách khác, nếu như bọn hắn tham gia tỷ thí, tỷ lệ vượt qua hầu như là con số không.
- Thế nhưng thầy Hồng …
Mặc dù mình không có cách nào thắng được, thế nhưng Hồng sư đi khiêu chiến, khả năng chiến thắng cũng không lớn ah.
- Cứ xem là được!
Cũng không giải thích, Trương Huyền cười cười.
- Được rồi...
Không biết đối phương lấy tự tin từ đâu, thế nhưng chuyện cho tới bây giờ bọn họ cũng không có biện pháp khác, hai người đành phải mang theo vẻ mặt lo lắng tiếp tục xem tiếp.
Trong lúc La Tuyền, Tất Giang Hải lo lắng, thái tử cũng nhíu mày. Hắn thực sự không hiểu rõ vì sao thầy Hồng lại đưa ra yêu cầu mang tính chất tự sát như thế.
- Học trưởng, ngươi cảm thấy ai trong bọn họ sẽ thắng?
Hắn thực sự không nhịn được mà nhìn về phía Ngô Chấn đang ở cách đó không xa.
Vị này chính là Danh sư ngũ tinh, bất kể thực lực hay là hiểu biết đều cao hơn hắn không ít, có lẽ có thể nhìn ra thứ gì đó.
- Dựa theo tình huống bình thường, thầy Hồng gần như không có khả năng chiến thắng. Chỉ có điều, hắn đã đưa ra yêu cầu này, nhất định có chỗ ỷ lại...
Kỳ thật không chỉ có thái tử không hiểu, đến bây giờ Ngô Chấn cũng không hiểu ra sao.
Dùng nhãn lực của hắn, có thể nhìn ra được thực lực của bốn người một cách rõ ràng.
Thầy Hồng trong mấy người cũng không tính là kiệt xuất, ngay cả đơn đả độc đấu cũng đã rất khó. Lúc này lại một chọi ba, rất rõ ràng sẽ phải thua không thể nghi ngờ... Dưới loại tình huống này còn muốn kiên trì tỷ thí, rốt cuộc đối phương nghĩ như thế nào?
- Xem tiếp đi đi, có lẽ... Có thể sẽ có kết quả không tầm thường!
Nghĩ một lát, cũng nghĩ không thông, Ngô Chấn khẽ lắc đầu.
- Ừm!
Thái tử gật gật đầu, suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ thông, hắn đành phải tiếp tục nhìn lại về phía trước:
- Thầy Hồng luôn luôn làm việc ổn thỏa, có lẽ thực sự có những biện pháp khác... Mau nhìn, đã bắt đầu rồi!
Trong quá trình hai người đối thoại, bốn người trên trận đã bắt đầu động thủ với nhau.
Hô hô hô!
La Chiêu, Trần Việt, Phùng Vũ. Ba đại cường giả Hóa Phàm lục trọng đồng thời ra tay, áp lực cuồng bạo phong tỏa không gian.
Dường như cũng lo lắng thầy Hồng có chỗ dựa dẫm gì đó, ba người không có trực tiếp ra tay mà chỉ phong tỏa chung quanh, thử thăm dò.
Thử hai chiêu, càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, Phùng Vũ đột nhiên đánh ra một quyền.
Phanh!
Trên mặt thầy Hồng ở giữa lập tức có máu mũi chảy dài.
- A?
Không nghĩ tới đánh lén một quyền lại có thể thành công, con mắt Phùng Vũ trợn tròn, thân thể kích động tới mức run rẩy.
Bởi vì quá mức hưng phấn cho nên xé rách vết thương, khiến cho hắn nhe răng nhếch miệng một hồi.
- Đây là làm việc ổn thỏa? Có chỗ dựa dẫm hay sao?
Nhìn thấy gia hỏa trọng thương sắp chết như Phùng Vũ, dưới sự trợ giúp của La Chiêu, Trần Việt cũng đánh cho thầy Hồng máu me đầy mặt dễ như trở bàn tay đánh, vẻ mặt thầy Ngô như phát mộng.
- Sao nhìn thế nào... Cũng giống như là đơn phương bị đánh đâu vậy chứ?