Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thảo nào đám người Lưu Lăng chen nhau vỡ đầu cũng muốn thu hắn làm học đồ, không để ý tới thân phận danh sư. Thì ra là thế.

Một vị tông sư có thể vẽ ra bức tranh ngũ cảnh, một khi trở thành học đồ, lại lập tức nắm giữ tư cách sát hạch danh sư. Nếu thật sự thành công, làm lão sư cũng sẽ vang danh khắp vương quốc!

Không trả lời lời Điền lão nói, Trương Huyền đứng lặng lẽ ở trước bức tranh, nhìn bức tranh cuộn trước mắt:

- Bức tranh này là mấy ngày trước ta ở phủ đệ của Lục Trầm đại sư vẽ ra, cũng không đứng ở trước thảo nguyên, cũng không sử dụng bút pháp song câu, mà dùng thủ pháp Tả Hữu Du Long, tổng cộng vẽ ra sử dụng bốn mươi bảy lần hít thở, không có cái gọi là hai ba ngày.

- Tả Hữu Du Long?

- Bốn mươi bảy lần hít thở?

Khóe miệng Lục Tầm lại nhất thời co rút.

Vừa rồi hắn còn nói lời son sắt, vẽ ra bức tranh này cho dù là tông sư, cũng tốn chí ít hai ba ngày. Hơn nữa bản thân còn ở trong thảo nguyên, có cảm xúc bạo phát. Kết quả nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại vẽ ở nhà hắn, còn chỉ dùng thời gian ngắn như vậy...

Càng khoa trương hơn là, sử dụng kỹ xảo của thọ thủ công bên đường chuyên sao chép bức tranh làm ra danh họa ngũ cảnh...

Điều này cũng quá nghịch thiên đi!

Nghe đến mấy điều này, Điền Long càng muốn khóc.

Vừa rồi, thời điểm đối phương nói ra kỹ xảo này, còn bị hắn mắng cho máu chó đầy đầu. Kết quả trong chớp mắt lại được chứng thực... là sự thật!

Tả Hữu Du Long loại thủ pháp theo đuổi tốc độ vẽ tranh này, cũng có thể làm ra bức tranh lợi hại như vậy sao?

Trương lão sư, ngươi rốt cuộc đạt tới trình độ gì vậy?

Không để ý tới thái độ của hai người, ngón tay Trương Huyền búng vào phía trên bức tranh:

- Không biết ở đây có thể có bút mực hay không?

- Có, có!

Điền lão ngoắc tay. Điền Cương lập tức vội vàng chạy ra ngoài. Thời gian không lâu, hắn lại cầm theo bút mực qua. Bởi vì kích động thái quá, thời điểm vào nhà, hắn thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Chỉ cần không ngốc, đều biết vị Trương lão sư này nhất định muốn lưu lại tên cho bức tranh này.

Một bức tranh, lưu tên và không để lại tên, giá trị khác biệt rất lớn. Bình thường sẽ nhảy vọt lên gấp mấy chục lần.

Đặc biệt là vị Trương lão sư này trẻ tuổi như vậy liền trở thành tông sư thư họa. Một khi qua mấy năm nữa, trở thành danh sư, vang danh khắp các vương quốc xung quanh, bức tranh lưu lại tên, giá trị nhất định lại tăng mạnh.

Đương nhiên, giá trị là thứ yếu. Chủ yếu nhất là, có thể chính mắt thấy được một vị tông sư thư họa dùng bút viết chữ, vinh hạnh tới mức nào!

- Bức tranh này không có khí thế múa bút vẩy mực, cũng không có ý cảnh cao xa như Lục lão sư nói. Cái tên bức tranh múa bút giữa trời xanh này, nhất định là không chịu nổi!

Cầm bút dính đầy mực nước lên, Trương Huyền đứng ở trước bức tranh cuộn, không chút do dự nào, múa bút lông về phía trước.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Ba chữ lớn lập tức xuất hiện trên bức tranh.

- Hươu hoang dã?

Nhìn thấy được cái tên hắn viết ra, mọi người đồng thời sửng sốt.

Vốn tưởng rằng sẽ đặt cho một cái tên thật lợi hại. Hươu hoang dã khó tránh khỏi quá tùy ý.

- Thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, đây mới thực sự là cảnh giới của tông sư thư họa.

Im lặng một lát, Điền lão mở miệng.

- Đúng vậy, bản vẽ này, chủ yếu nhất chính là con hươu hoang dã. Những cái khác đều là làm nền. Cái gọi là khí chất, cái gọi là ý cảnh, đều từ nó mang đến. Đặt là hươu hoang dã nghe đơn giản, không có khí thế, lại chẳng khác nào thể hiện ra nội dung chủ yếu của bức tranh này, khiến cho cả bức tranh lại tăng lên một độ cao.

Lưu Lăng cảm thán.

Không hổ danh là Trương lão sư. Tuổi còn trẻ liền trở thành tồn tại tông sư thư họa. Mặc dù chỉ là một cái tên đơn giản, lại trực tiếp nâng cao phẩm chất bức tranh lên.

- Không chỉ có như vậy. Nếu như bức tranh này gọi là bức tranh múa bút giữa trời xanh, người nhìn thấy được bức tranh này sẽ chịu ảnh hưởng, sẽ mất tự nhiên vì khí thế trong đó bị ảnh hưởng, lại không có cách nào lý giải được ý nhị khác. Đặt là hương hoang dã, đơn giản thì đơn giản, lại không hạn chế tư duy. Mỗi một người nhìn bức tranh, đều hiểu ý sinh ra sự mơ màng, khiến cho ý nhị của bức tranh càng đầy đủ, ý cảnh càng mở rộng.

Trang Hiền mở miệng.

- Đúng vậy, bút thần kỳ, bút thần kỳ...

Trịnh Phi gật đầu. Hắn đang muốn nói ra giới thiệu vắn tắt của bản thân, đột nhiên sửng sốt, chỉ về phía trước:

- Mau nhìn!

Mọi người thấy đi, chỉ thấy con hươu hoang dã trong bức tranh lại chui ra, đầy quyến luyến nhìn về phía Trương Huyền, cũng cọ cọ vài cái ở trên cánh tay hắn, lúc này mới chậm rãi tiêu tan.

- Đây là... linh trí?

- Bức tranh Linh Trí cảnh? Không đúng, còn chưa có đạt được. Nếu như đạt được, thời gian con hươu hoang dã này ở bên ngoài khẳng định lâu hơn vậy.

- Tuy rằng không phải, nhưng cũng gần đạt được. Tăng thêm tên, khiến bức tranh này tăng lên gần một cấp bậc, cực gần với lục cảnh...

Nhìn thấy được hình dáng con hươu hoang dã, tất cả mọi người đều chấn động. Mỗi một người kích động, sắc mặt đỏ lên.

Cảnh giới của bức tranh, bốn cảnh giới ban đầu theo thứ tự là lục thực, linh động, ý tồn, kinh hồng.

Cảnh giới thứ năm là hóa linh.

Trên hóa linh còn có cảnh giới thứ sáu, cũng chính là linh trí bọn họ vừa nói.

Có người nói bức tranh đạt được loại cảnh giới này, động vật trong bức tranh đó hoàn toàn có linh trí của mình, thậm chí còn có thể hấp thu linh khí duy trì hình thái trong khoảng thời gian ngắn, từ trong bức tranh đi ra, thần kỳ vô cùng.

Vốn tưởng rằng đó là lời đồn đại. Nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ tới, không ngờ mình lại tận mắt nhìn thấy được.


Bức tranh trước mắt này, con hươu hoang dã trong đó uy rằng không biết hấp thu linh khí trên không trung, duy trì thêm một khoảng thời gian, nhưng có thể quyến luyến đối với tác giả, đã nói rõ sắp có đầy đủ linh trí.


Một khi đặt ở chỗ có linh khí dồi dào, săn sóc ân cần trăm năm, chưa chắc lại không thể trở thành bức tranh lục cảnh thật sự!


Một cái tên, khiến cả bức tranh, cứng rắn tăng lên gần một cấp bậc. Ba chữ “hươu hoang dã” tuyệt đối là một chữ vạn kim!


Lúc tất cả mọi người này đều nhìn về người thanh niên trước mắt, ánh mắt nóng như lửa.


Nhất là đám người Hoàng Ngữ, Bạch Tốn, kích động đến mức có chút run rẩy.


Không để ý tới sự kích động của mọi người, Trương Huyền đặt bút lông xuống, nhìn quanh một vòng.


- Ta giám định và thưởng thức kết thúc. Thử thách này... có tính là ta thắng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK