Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, dẫn phát lôi kiếp, căn bản không có tính toán kết quả, lôi đình xuất hiện, mới hiểu được, Động Hư kiếp là đáng sợ cỡ nào.
Đối phương tới trễ một chút nữa mà nói, rất có thể sẽ bị đánh chết tại chỗ, cho dù vận dụng lực lượng huyết mạch cũng không cách nào chạy trốn.
- Lạc huynh, ngươi không phải ý định ở Thánh Tử điện độ kiếp sao? Thế nào đột nhiên... Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Nhíu nhíu mày, Trương Huyền hỏi.
- Ta đến tìm muội muội, muốn hỏi thăm một chút, Trương Phong nói đến cùng phải thật hay không...
Lạc Huyền Thanh lắc đầu:
- Được rồi, vẫn là đừng nói nữa...
- Tiểu công chúa, nàng...
Thấy đối phương lời nói một nửa dừng lại, Trương Huyền có chút nóng nảy:
- Nàng ở đâu? Không có bị thương chớ?
- Bị thương?
Lạc Huyền Thanh lắc đầu:
- Cái này sao có thể, muội muội ta luyện hóa Tĩnh Không châu, thật muốn vận dụng thực lực, cha cũng không làm gì được... Lạc gia đã không có người có thể tổn thương nàng...
Cảm khái một câu, đột nhiên có chút cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn về phía thanh niên trước mắt:
- Ngươi hỏi cái này làm gì?
- Ta...
Trương Huyền nghẹn lời.
- Ta cảnh cáo ngươi, mặc dù ngươi ta quan hệ không tệ, ta đối với năng lực của ngươi cũng coi như công nhận, nhưng tốt nhất đừng đánh chủ ý muội muội ta...
- Cái này... Vì cái gì?
Trương Huyền nhịn không được nữa, mày nhăn lại:
- Ngươi hẳn phải biết, gả nàng cho tiểu thiên tài Trương gia, là không nguyện ý...
- Ta biết nàng không nguyện ý, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất...
Lắc đầu, Lạc Huyền Thanh có chút cô đơn:
- Được rồi, không cần nói cái đề tài này...
- Thế nhưng...
Trương Huyền cuống cuồng.
- Không có thế nhưng gì cả, ta vừa vặn có sự tình làm phiền ngươi.
Lục Huyền Thanh nhìn qua.
- Lạc huynh cứ nói đừng ngại, chỉ cần ta có thể làm được, sẽ làm việc nghĩa chẳng từ.
Nghe đối phương có chuyện cần nhờ, Trương Huyền nhìn qua.
Hắn biết vị anh vợ này là tính tình thật, bình thường sẽ không phiền phức người khác, đã mở miệng nhất định khó mà làm được.
- Giúp ta tra xem rốt cuộc là ai, để cho muội muội ta ngang nhiên phản kháng gia tộc, muốn cùng hắn ở chung một chỗ.
Lạc Huyền Thanh nói.
- Cái này...
Khóe miệng Trương Huyền giật một cái, chần chờ một chút, mang theo ý thử hỏi:
- Tìm được hắn, ngươi ý định làm gì?
- Làm gì?
Lạc Huyền Thanh nghiến răng nghiến lợi:
- Không đánh phế ba cái chân của hắn, lão tử liền không họ Lạc...
- ...
Trên đầu Trương Huyền nổi gân xanh.
- Làm sao vậy?
Thấy biểu lộ của hắn không đúng, Lạc Huyền Thanh nhìn lại.
- Không có gì, chỉ là có chút tò mò, ngươi đã sủng ái muội muội của ngươi như thế, vị này là người muội muội ngươi thích... Tại sao phải đánh hắn?
Trương Huyền nghi ngờ, có chút không hiểu.
Vị trước mắt này là sủng muội cuồng ma, muội muội đạt được hạnh phúc, hẳn nên vui vẻ mới phải... Vì sao còn muốn ra tay với mình?
- Không tại sao cả! Là cảm thấy hắn không xứng muội muội ta...
Lạc Huyền Thanh khẽ nói.
- Không xứng? Ngươi chưa thấy qua, sao biết không xứng?
Trương Huyền không thuận theo.
Nói vị tiểu thiên tài trang bức kia không xứng với nàng, hắn cảm thấy rất có đạo lý, nhưng mà mình... Thế nào cũng đúng quy cách a! Mặc kệ điểm này, mình cũng mạnh hơn vị tiểu thiên tài kia không biết gấp bao nhiêu lần.
- Hừ, không có một nam nhân nào có thể xứng với nàng, ai cũng không được.
Lạc Huyền Thanh nói.
- Nhưng... muội muội của ngươi cũng nên lấy chồng a? Luôn không có khả năng ngươi cả một đời canh giữ ở bên cạnh...
Trương Huyền không hiểu ý nghĩ của hắn đến cùng là cái gì.
- Dù sao ta cảm thấy ai cũng không xứng với nàng, huống chi người ưa thích kia, nghe nói thực lực còn chẳng ra sao...
Lạc Huyền Thanh nói.
- Thực lực không ra hồn?
Trương Huyền nhịn không được nhìn qua:
- Nàng có nói mình ưa thích người kia... Là ai không?
- Đương nhiên nói...
Đột nhiên xoay đầu lại, Lạc Huyền Thanh đằng đằng sát khí.