Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không phải bị thương, mà là nghẹn khuất.

- Cho dù ta chết, cũng muốn kéo ngươi chung một chỗ...

Nghiến răng điên cuồng hét lên, Thanh Diệp Vương muốn giùng giằng đứng lên, liền thấy một Dị Linh Tộc Khôi Lỗi thẳng tắp đá tới đầu hắn.

Bành!

Còn không kịp phản ứng liền gục bay ra.

Thực lực của đối phương chỉ có Thánh Vực tam trọng đỉnh phong, vốn cùng hắn có chênh lệch rất lớn, nhưng bản thân hắn bị trọng thương, lại thi triển Nhiên Huyết Đại Pháp, đã dầu hết đèn tắt, lại không có chút khí lực, đối với công kích của đối phương, căn bản là ngăn không được.

Ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy hơn mười Khôi Lỗi Thánh Vực tam trọng, bao bọc vây quanh Kim Diệp Vương, dốc sức liều mạng đánh, người sau ngay cả cơ hội thi triển Nhiên Huyết Đại Pháp cũng không có, đã bị đánh bộ mặt hoàn toàn thay đổi, cái bộ dáng gì cũng nhìn không ra.

Nhiều Khôi Lỗi như vậy, thân thể bọn họ ở thời kỳ toàn thịnh, chống lại cũng khó khăn, huống chi hiện tại, thời gian không lâu, ba canh giờ trước, còn vô cùng kiêu ngạo, khí thế như núi, đã thở không ra hơi, tùy thời tử vong.

- Ngươi hèn hạ...

Nhìn về phía thanh niên cách đó không xa, Thanh Diệp Vương nghiến răng nghiến lợi.

Đường đường Vương giả, ở trong phạm vi lãnh thổ của mình, tung hoành vô địch, nằm mơ cũng không nghĩ đến, bị một tiểu gia hỏa chỉ có hai mươi tuổi đùa bỡn, triệt để như thế!

Không cam lòng mãnh liệt khiến hắn sắp phát nổ.

- Hèn hạ? Dị Linh tộc các ngươi, lấy nhân loại làm thức ăn, sở tác sở vi, thương thiên hại lí, chẳng phải càng hèn hạ?

Đối với phẫn nộ của hắn, không có chút đồng tình nào, sắc mặt trầm xuống, Trương Huyền lạnh lùng nhìn lại.

Chủng tộc tu luyện sát lục chân khí này, lấy sinh mệnh có trí tuệ khác làm thức ăn, khẳng định sẽ bị lịch sử Tài Quyết.

- Mạnh được yếu thua, nhân loại các ngươi vốn là chủng tộc cấp thấp, có thể bị Linh tộc chúng ta ăn, là vinh hạnh của các ngươi...

Thanh Diệp Vương quát.

- Vinh hạnh?

Thấy gia hỏa này trước khi chết còn không biết hối cải, Trương Huyền lắc đầu:

- Nếu như thế, vậy các ngươi liền vinh hạnh một chút đi!

Nói xong, nhìn các Khôi Lỗi nói:

- Đến, chết đánh cho ta!

- Rống!

Nghe được mệnh lệnh, hơn 20 Khôi Lỗi, tất cả đều nhẹ gật đầu, đồng loạt công kích qua.

Đùng đùng!

Ba phút sau, hai đại Vương giả đã bị đánh ánh mắt biến thành màu đen, lại không có chút năng lực phản kháng.

Không chỉ như thế, đan điền trong cơ thể, cũng bị triệt để phá hư, lúc trước lực lượng vô cùng bành trướng, hiện tại tất cả đều biến mất không thấy gì nữa.

- Tốt rồi, nói một chút các ngươi là làm sao đột phá phong ấn, đi tới nơi này, mục đích chủ yếu là vì cái gì?

Ý bảo Khôi Lỗi dừng lại, Trương Huyền đi tới trước mặt hỏi.

Nếu muốn chém giết, căn bản không cần tiêu phí nhiều công phu như vậy, sở dĩ lưu lại, chính là muốn hỏi thăm những chuyện này.

- Muốn cho chúng ta nói, nằm mơ!

Thanh Diệp Vương nghiến răng.

- Linh tộc chúng ta chỉ có dũng sĩ chết trận, không có bán đứng chủng tộc phản đồ!

Kim Diệp Vương điên cuồng hét lên, đầu lâu đột nhiên nghiêng một cái, tròng mắt bạo liệt, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể chậm rãi ngã trên mặt đất.

- Hả?

Trương Huyền biến sắc, đang muốn đi qua, liền thấy Thanh Diệp Vương ở cách đó không xa, cũng xảy ra tình huống đồng dạng.

- Trong hàm răng bọn hắn có lẽ thả một ít độc dược chí mạng, một khi bị Nhân tộc tù binh, sẽ kích hoạt loại dược vật này, trực tiếp toi mạng!

Thanh âm của Ngoan Nhân vang lên.

- Ngươi sớm biết như vậy sao không nhắc nhở?

Trương Huyền tức giận hừ lạnh.

Mắt thấy liền muốn nhận được tin tức, hai người này lại uống thuốc tự vẫn, khiến hắn tràn đầy lửa giận.

- Ta cũng là mới nhớ tới...

Ngoan Nhân lúng túng.

- Được rồi!

Tuy Trương Huyền phiền muộn, nhưng cũng biết, nếu như đã chết rồi, nhất định là không cách nào cứu sống.

Trên thực tế coi như không chết, muốn từ trong miệng đối phương biết rõ tin tức, cũng không dễ dàng như vậy.

Có thể được phái đến nơi đây, tất nhiên nhận lấy huấn luyện nghiêm khắc, biết rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói!

Tuy tâm cảnh khắc độ của bản thân đạt đến Danh Sư thất tinh, đối phó cường giả Thần Thức cảnh còn có thể, nhưng đối phó loại Thánh Vực tứ trọng này, hơn nữa lực ý chí kiên định, hầu như không có khả năng hoàn thành.

Nói trắng ra là, coi như những người này còn sống, cũng hỏi không ra tin tức muốn biết.


- Đi vào trong trận pháp giết toàn bộ những Dị Linh Tộc kia cho ta!


Khoát tay áo, phân phó một tiếng, tất cả Khôi Lỗi nghe được mệnh lệnh, đều chạy trốn ra ngoài.


- Vù vù!


Trương Huyền thì đến trước mặt hai đại Vương giả, đưa tay lấy xuống Không Gian giới chỉ của bọn hắn.


Tinh thần khẽ động, nhìn vào trong.


- Cái này, cái này... Nhiều bảo vật như vậy?


Nhìn rõ ràng đồ vật trong đó, ánh mắt Trương Huyền lập tức sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK