Coi như Mặc Hồn Sinh lúc trước, thân là Vu Hồn sư tuổi thọ dài nhất, nếu như không có Cửu Thiên Liên Thai bảo hộ, không ngừng trải qua hồn lực ngũ suy thì cũng không sống nổi lâu như vậy.
- Như vậy... Đã không có người sống thì tại sao nơi này lại không có tro bụi?
Lạc Thất Thất cũng biết nguyên lý này, nhưng cái bàn trước mắt lại sạch sẽ chỉnh tề, giống như được người ta thường xuyên lau vậy.
Phải biết rằng nơi này là sơn động, có nham thạch, cũng có bụi bặm, tích lũy tro bụi là chuyện tất nhiên, không có người sống... Chuyện này nên giải thích như thế nào đây?
- Cái này... Ta cũng không biết, trước tiên đừng có xoắn xuýt những thứ này, việc cấp bách là tìm xem có cơ quan hay không. Trước tiên rời khỏi nơi này rồi lại nói, nếu không, bị nhốt ở nơi đây, coi như bên trong giới chỉ trữ vật có nhiều đồ ăn hơn nữa thì cũng chỉ có một ngày tiêu hao sạch sẽ!
Trương Huyền cắt ngang suy nghĩ lung tung của nàng.
Hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải là nghiên cứu có người sống hay không. Một hang đá lớn như vậy, cho dù có người thì cũng có thể nhìn thấy, không cần thiết phải xoắn xuýt.
Hiện nay chuyện mà hai người phải làm nhất chính là tranh thủ thời gian tìm đường ra. Chạy ra ngoài rồi lại nói, nếu không, nương theo thời gian trôi qua, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn cũng không muốn tham gia thí luyện mà bị vây chết ở chỗ này.
- Ừm!
Lạc Thất Thất gật đầu, vội vàng hướng sờ lên bức tường bốn phía.
Trương Huyền cũng dùng ngón tay đụng vào các bức tường, đồng thời trong đầu khẽ hô một tiếng thiếu sót.
Sưu!
Một quyển sách xuất hiện ở trong đầu, hắn vội vàng mở ra.
- Thanh Cương nham, tính chất cứng rắn, sinh trưởng dưới đất, do địa mạch đối bính sinh trưởng mà thành...
Nhìn thoáng qua, Trương Huyền im lặng.
Thiên Đạo thư viện chỉ có đụng chạm đến thì mới có thể thể hiện ra, hiện tại hắn chạm đến bức tường mà không phải là cơ quan. Cho nên tự nhiên n ó cũng biểu hiện thuộc tính của đá chung quanh.
Ngón tay dọc theo bức tường, nhẹ nhàng trượt về phía trước.
Nơi này là nham thạch, tất nhiên sẽ có chỗ là cơ quan, chỉ là thủ đoạn của đối phương rất cao minh, thiết kế cơ quan và nham thạch giống nhau như đúc, cho nên hắn mới không nhìn ra mà thôi.
Răng rắc!
Trong lúc đang dọc theo bức tường tiến lên thì đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng cơ lò xò bị xúc động vang vọng, ngay sau đó thanh âm hưng phấn của Lạc Thất Thất vang lên:
- Con đã tìm được quan!
Vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy nham thạch ở tay của Lạc Thất Thất đã lõm xuống đi mấy tấc, giống như là cơ quan nào đó đã bị nàng đè xuống.
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Cơ lò xo phát ra thanh âm nặng nề, một cái cửa đá không lớn chậm rãi mở ra ở trước mặt Lạc Thất Thất.
- Lão sư, người mau nhìn...
La lên một tiếng, cái tay còn lại lấy ra một viên Dạ Minh Châu, đang định ném vào cửa đá để nhìn rõ chung quanh thì đã thấy một bàn tay sưu một cái, bỗng nhiên từ bên trong đưa ra ngoài, trực tiếp cầm cổ lấy của nàng, nhấc nàng lên.
Cái bàn tay này cực kỳ thô to, giống như đùi của người bình thường. Ngay cả khớp xương cơ bắp cũng có vẻ hơi chút béo phệ, làn da màu xám tro, không giống như là màu da mà người sống mới có.
- Nguy rồi!
Lần biến cố này xảy ra cực nhanh, Trương Huyền cũng không có kịp phản ứng, con ngươi không kìm lòng được một co rụt một cái. Thiên Đạo thân pháp vận chuyển, bỗng nhiên vọt lên.
Người còn ở giữa đường thì Băng Vũ kiếm cũng đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay, lăng không chém ra một cái, một đạo kiếm mang trực tiếp bổ về phía trước.
Nhìn thấy kiếm mang sắc bén, bàn tay buông Lạc Thất Thất ra, lại cong ngón búng ra.
Đinh!
Móng tay ngăm đen va chạm với mũi kiếm, Trương Huyền lập tức cảm thấy có một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh tới, cả người giống như bị thiên thạch đánh trúng, ngực cảm thấy khó chịu một hồi. Sau đó thân thể trực tiếp bay đi về phía sau.
Phanh!
Sống lưng hung hăng đụng vào trên vách tường, đập ra một cái hố hình người, yết hầu ngòn ngọt, khóe miệng có máu tươi chảy ra.
Gần đây thực lực hắn tăng lên nhiều, bất kể là lực lượng hay là thủ đoạn cũng có bay vọt về chất, thậm chí còn có lực lượng có thể so với Hóa Phàm thất trọng Quy Nhất cảnh trung kỳ. Kết quả ngya cả một ngón tay của đối phương cũng không có kháng cự lại được!
- Ít nhất đã đạt đến Hóa Phàm bát trọng, thậm chí... Còn cao hơn!
Khuôn mặt xám xanh, tay Trương Huyền cầm chuôi kiếm, ngón tay trắng bệch.
Hắn đã dùng hết lực lượng toàn thân, cũng dùng kiếm thuật, kết quả lại bị một móng tay của đối phương bắn bay, trực tiếp thổ huyết. Như vậy thực lực của đối phương, chỉ sợ đã sớm vượt qua Quy Nhất cảnh, đạt đến Hóa Phàm bát trọng Đạp Không cảnh, thậm chí còn cao hơn!
Cũng chỉ có thực lực như thế mới có loại lực lượng khiến cho hắn có cảm giác tuyệt vọng như vậy.
Sưu!
Bên này hắn bị đánh bay, bị thương, bàn tay khổng lồ của đối phương lần nữa đánh về phía Lạc Thất Thất.
- Đáng giận!
Lúc này Lạc Thất Thất cũng kịp phản ứng.
Bất kể nói thế nào thì nàng cũng là cao sinh được Danh sư học viện bồi dưỡng ra. Là cường giả Hóa Phàm lục trọng đỉnh phong, vừa rồi không có chú ý bị đối phương nắm cổ, lúc này đã khôi phục lại, nàng khẽ kêu một tiếng, cũng đâm một kiếm ra ngoài.
Kiếm mang của nàng như là đạo trường hồng, chói lóa mắt, lực lượng mười phần, vừa nhìn đã biết lý giải và tu vi trên phương diện kiếm thuật so với Trương Huyền cũng không kém chút nào!
Không ngờ cũng đạt tới cảnh giới hạ kiếm tâm.
Sưu sưu!
Thấy nàng phản kháng, bàn tay khổng lồ bỗng nhiên co lại.
Đinh!
Trường kiếm trong tay Lạc Thất Thất lập tức tuột tay bay ra, cắm ở trên vách tường cao ngất, không ngừng lắc lư.
- Mau lui lại!
Biết dùng loại thực lực như bọn hắn thì nhất định sẽ không có cách nào chống cự lại bàn tay lớn này. Thiên Đạo thân pháp được thi triển, Trương Huyền xuất hiện ở trước mặt Lạc Thất Thất, chân khí bao phủ rồi trực tiếp nhấc lên nàng lên, sau đó chợt lách người thối lui đến góc tường.