Con ngươi của Lạc Huyền Thanh co rụt lại, vội vàng nhìn qua:
- Trương Huyền nào?
- Trương trong trương dương, huyền trong từ treo cổ!
Lão giả giải thích nói.
- Bọn họ là.... cùng tên? Điều đó không có khả năng...
Trong đầu nổ vang một tiếng, như bị sét đánh, Lạc Huyền Thanh nhịn không được lui về sau hai bước, vẻ mặt trở nên trắng bệch.
Cái tên này, cùng anh em tốt của mình, giống nhau như đúc, một chữ không sai, sẽ không phải là cùng một người chứ?
Hắn cùng Trương Huyền ở chung, cảm thấy bản tính tương đương, tính tình hợp nhau, nên không có hỏi qua lai lịch, chỉ biết không phải người Trương gia, cũng không rõ ràng đến cùng từ đâu tới.
Chẳng lẽ thật sự từ Thanh Nguyên đế quốc tới?
Nếu thực như thế... Nhọc nhằn khổ sở tìm kiếm người muội muội ưa thích kia, chẳng phải đang ở trước mắt, còn cùng hắn xưng huynh gọi đệ?
Thân thể run rẩy, cùng vị Trương Huyền này chung đụng từng màn hiện lên ở trong óc, lần đầu tiên gặp mặt, trực tiếp hỏi em gái ngươi…
Sau đó bị đánh tơi bời một trận, ngay sau đó cực kỳ tốt với hắn, vốn cho rằng là bởi vì nhân cách mị lực của mình... Chẳng lẽ, là bởi vì quen biết muội muội của hắn?
- Lạc thiếu...
Thấy vẻ mặt hắn biến hóa có chút khoa trương, lão giả đối diện nhịn không được nhìn lại.
- Ta không sao, đúng, ta muốn hỏi tin tức một vị học viên lớp tinh anh của Thánh Tử điện chúng ta...
Lạc Huyền Thanh thở ra một hơi, lần nữa nhìn qua.
- Tin tức Thánh Tử điện, tra sẽ đơn giản hơn không ít, Lạc thiếu muốn hỏi ai, trực tiếp mở miệng là được!
Lão giả nói.
- Năm nay mới vừa thi vào học viên, Trương Huyền!
Lạc Huyền Thanh nói.
- Ha ha, cái này không cần hỏi, vị Trương sư này, chính là từ Thanh Nguyên đế quốc tới, Hồng Viễn Danh Sư học viện viện trưởng!
Còn tưởng rằng hỏi ai, nghe được là cái tên này, lão giả nở nụ cười, trong giọng nói nhịn không được cảm khái:
- Từ một vương quốc nho nhỏ đi tới, vừa mới hai mươi tuổi đã thành Danh Sư bát tinh, vị Trương sư này, đã trở thành thần tượng để tất cả mọi người ở Thánh Tử điện sùng bái, vị tiểu cô nương vừa rồi tiếp đãi ngươi kia, là tín đồ trung thành hắn, sùng bái tột đỉnh...
- Thần tượng, tiểu cô nương...Tôn sùng?
Quay đầu nhìn, quả nhiên thấy nữ hài vừa rồi tiếp đãi hắn kia, nghe được tên Trương Huyền, trong mắt toát ra ánh sao, nước bọt tựa hồ cũng sắp chảy ra rồi.
- Đáng ghét...
Nắm đấm xiết chặt, móng tay cắm vào trong thịt, Lạc Huyền Thanh chỉ cảm thấy tóc dựng lên, cả người muốn nổ tung.
Mới đến Thánh Tử điện không đến một tháng, liền câu dẫn vô số tiểu cô nương si mê như thế, muội muội chưa hề tiếp xúc qua tình yêu nam nữ, thất thủ trong đó, cũng là rất bình thường.
Ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại muốn tán em gái ta... Mấu chốt nhất là, còn giả bộ vô tội như thế...Trương Huyền, con mẹ nó ngươi còn biết xấu hổ hay không?
Bờ môi không ngừng run rẩy, Lạc Huyền Thanh cảm thấy từ vừa mới bắt đầu, liền rơi vào trong cạm bẫy của đối phương.
- Cố ý tiếp cận ta, chính là vì từ trong miệng ta tìm hiểu tin tức của muội muội, âm hiểm như thế, nhất định phải giết...
Lạc Huyền Thanh tức có chút phát điên, sát cơ sôi trào.
Trước đó còn cảm thấy, giết người muội muội yêu, sẽ để cho nàng tức giận, biết người này là ai, nhớ tới thủ đoạn ti tiện của hắn, liền nhịn không được nữa.
Rõ ràng là người muội muội ta ưa thích, còn giả vờ rất vô tội, một bộ không liên quan gì tới ta, làm hại hắn một coi là huynh đệ... Quả thực là vô cùng nhục nhã!
Mấu chốt nhất là, hắn còn đần độn nói tất cả mọi chuyện cho đối phương biết...
- Khó trách một mực cự tuyệt... để mình giết mình, ai có thể tiếp nhận?
Càng nghĩ càng giận, da đầu cũng muốn nổ tung.
- Nguy rồi, nhanh đi mời Cát trưởng lão, nói phá hư vương muốn phá hư Tín điện!
Nhìn thấy thanh niên trước mắt, lực lượng trong cơ thể một tầng tiếp lấy một tầng, bất cứ lúc nào cũng sẽ bùng nổ, lão giả bị dọa đến trắng bệch cả mặt, vội vàng quay đầu dặn dò.
Làm Chấp Sự trưởng lão, hắn chỉ có thực lực Thánh Vực thất trọng, còn có chút kém vị trước mắt này, thật muốn dùng sức mạnh, căn bản không ngăn cản nổi.
Tổng hợp sự tích hào quang của vị trước mắt này, lại thêm biểu lộ kia, muốn nói hắn không phá hư, cũng không có người tin tưởng.
- Vâng...
Nữ hài nhẹ gật đầu, đang muốn rời đi, lại thấy Lạc Huyền Thanh chẳng biết lúc nào đã đi tới trước mặt, con mắt đỏ lên:
- Ta hỏi ngươi, vì cái gì ngươi tôn sùng Trương Huyền kia như thế? Hắn mạnh hơn ta sao?