Trương Huyền lắc đầu:
- Chúng ta là Danh Sư, là người văn minh, sao có thể nói động thủ liền động thủ? Khoan hãy nói, ba vị Viện trưởng của đối phương đều là Danh Sư thất tinh, cũng phải đánh thắng mới được!
Đối phương có Danh Sư thất tinh, thực lực thấp nhất đều ở Thánh Vực nhị trọng, trừ khi để cho Kim Nguyên đỉnh, Tử Dương thú vây công, nếu không căn bản không có khả năng chiến thắng.
Khoan hãy nói, mới mở miệng liền đánh đánh giết giết, có thể nhã nhặn một chút hay không?
Tất cả mọi người là lão sư, đều là người có mặt mũi, bất kể nói thế nào, làm việc cũng phải thành thục một chút!
Trương Huyền khinh bỉ nhìn thoáng qua.
- Khục khục!
Chứng kiến ánh mắt này của hắn, Triệu Bính Tuất chỉ cảm thấy tràn đầy choáng váng, thật sự nhịn không được:
- Vậy Viện trưởng nói... Ba phút...
Viện trưởng khác nói mình là người văn minh, hắn tin tưởng!
Nhưng vị trước mắt này... Làm sao lại không tin như vậy?
Người văn minh, mới mở miệng liền sinh tử đấu; người văn minh, vừa ra tay liền chỉnh Y sư Học Viện biến thành phế tích?
Người văn minh, xông qua Ký Lục Sơn, Khôi Lỗi còn không phục, hủy thành mảnh vỡ?
Còn có thể càng văn minh một chút không?
- A, ý của ta, ba phút bọn hắn không xuống, sẽ dùng những phương pháp khác để cho bọn họ xuống!
Trương Huyền khoát tay áo:
- Tốt rồi, theo như phân phó đi làm đi!
- Ách, được rồi!
Nhíu mày, Triệu Bính Tuất không biết Viện trưởng đến cùng sẽ dùng biện pháp gì, vẻ mặt tràn đầy xoắn xuýt.
Bất quá, nếu như hắn nói như vậy, chỉ có thể dựa theo phân phó đi làm, lúc này không nói thêm lời, thân thể tung lên, thẳng tắp bay về phía phi thuyền.
...
Không trung.
Đám người Mi Trưởng lão nhìn ba vị lão giả trên boong thuyền, cùng rất nhiều đệ tử phía sau bọn họ, tràn đầy bất đắc dĩ.
Giống như Triệu Bính Tuất nói, bọn hắn đã khuyên nửa ngày, đối phương vẫn không xuống, tất cả mọi người là Danh Sư, lại không có biện pháp vạch mặt, chỉ có thể ở nơi đây tốn hao.
- Chư vị Trưởng lão, liền đi xuống trước đi, chúng ta không tiễn!
Ô Thiên Khung vuốt râu cười cười.
- Cái này...
Thấy thật sự khuyên can không được, đám người Mi Trưởng lão đang định buông tha, chỉ thấy Triệu Bính Tuất bay tới.
- Ba vị Viện trưởng, tại hạ là Học Viện Triệu Bính Tuất Trưởng lão, Viện trưởng của chúng ta hy vọng chư vị Viện trưởng cùng đệ tử xuống dưới tề tụ!
Triệu Viện trưởng hai tay ôm quyền.
- Viện trưởng của các ngươi đã đến?
Ba đại Viện trưởng đồng loạt nhìn phía dưới, muốn tìm xem tân Viện trưởng truyền kỳ, bất quá, phía dưới người thật sự nhiều lắm, coi như là bọn hắn, dưới tình huống không biết, cũng khó có thể nhận ra.
- Vâng!
Triệu Bính Tuất gật đầu.
- Nếu như hắn đã đến, cũng không làm khó dễ các ngươi, hỗ trợ truyền lời, nói tỷ thí bắt đầu, chúng ta sẽ phái người xuống dưới tham gia, sẽ không chậm trễ Chiến Sư đại tái!
Ô Thiên Khung nói.
- Cái này...
Thấy đối phương rõ ràng không xuống, vừa nghĩ tới lời của viện trưởng nói, Triệu Bính Tuất có chút gấp, nhịn không được nói:
- Ba vị Viện trưởng vẫn là đi xuống đi, Viện trưởng chúng ta... Tính khí không tốt lắm, cũng có chút tà tính, ta sợ... gây ra không thoải mái, liền không tốt lắm!
Tuy Viện trưởng không nói phương pháp của mình, nhưng hắn thủy chung có một loại dự cảm bất tường.
Hắn nói rất thành khẩn, nhưng nghe vào trong tai những người khác liền không giống, rõ ràng mang theo mùi vị uy hiếp.
- Tính khí không tốt lắm? Còn không vui? Vừa lên làm Viện trưởng, liền coi trời bằng vung rồi hả?
Thẩm Bình Triều đi đầu phát tác, sắc mặt trầm xuống:
- Tuổi còn trẻ, đừng tưởng rằng có chút thành tựu, liền cái gì cũng không để vào mắt, La Thanh Học Viện chúng ta không phải là Hồng Viễn các ngươi, ta cũng không phải những Trưởng lão như các ngươi, nhất định phải nghe lời hắn nói! Hôm nay ta không xuống, chẳng lẽ còn có thể ép ta từ trên thuyền chạy xuống sao?
- Thẩm Viện trưởng nói không sai, chúng ta không xuống, Hồng Viễn các ngươi sẽ động thủ? Nói cho Viện trưởng của các ngươi biết, người trẻ tuổi, phải nói năng thận trọng, hành động thận trọng, vốn biết rõ sự tích của hắn, chúng ta còn rất tán thưởng... Không nghĩ tới cuồng vọng như thế, không muốn bản thân làm trễ nải tiền trình của mình!
Ngũ Nhiên hất ống tay áo, sắc mặt xanh mét.
Còn tính khí không tốt, không thoải mái... Chẳng lẽ bọn họ là người dễ nói chuyện?
Thực không thoải mái, ba đại Học Viện chúng ta liên thủ, thua thiệt cũng là các ngươi có được hay không?
- Ta... Ta không phải ý tứ này...
Không nghĩ tới hảo tâm khuyên can bị hiểu lầm, Triệu Bính Tuất muốn giải thích, lại không biết mở miệng như thế nào, càng thêm sốt ruột.
Viện trưởng chỉ cho ba phút, chiếu theo tính cách của hắn, ai biết sẽ làm thứ gì?
Vạn nhất điều động rất nhiều Linh Thú ở Vân Vụ Lĩnh đến vây công, gây chuyện không tốt tứ đại Học Viện còn chưa bắt đầu tuyển chọn, cũng đã đánh hừng hực khí thế, sinh tử tương hướng!
Thật muốn như vậy, tứ đại Học Viện gây chuyện không tốt sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Đại Lục!
- Không phải ý tứ này, là cái gì? Ngươi nói rõ ra, Viện trưởng các ngươi bảo ngươi tới đây nói cái gì?
Nhãn lực như đuốc, liếc thấy ra Triệu Bính Tuất có chuyện, nói không nên lời, Ô Thiên Khung nhìn qua.
- Viện trưởng hắn...
Vẻ mặt tràn đầy xoắn xuýt, Triệu Bính Tuất biết rõ giấu giếm vô dụng, chỉ sẽ càng ngày càng loạn, đành phải nghiến răng:
- Hắn nói, cho các ngươi ở trong ba phút xuống dưới, nếu không... Sẽ dùng những biện pháp khác giải quyết vấn đề này...
- Ba phút?
Còn tưởng Viện trưởng có lời hữu ích gì, nghe thế, đám người Mi Trưởng lão choáng váng.
Xong... Đây là tiết tấu muốn đánh nhau!