Cho rằng trong lòng đối phương là thật xoắn xuýt, bàng hoàng, không biết làm sao, nằm mơ cũng không nghĩ đến, ở chỗ này đào hầm chờ mình.
Luôn là hắn đào hầm cho người khác, làm sao cũng không có nghĩ đến... Bị một tiểu nha đầu lừa gạt...
Trước hỏi rất nhiều đạo lý lớn, bản thân giải thích tuân theo nội tâm... Kết quả, ngươi thì tuân theo nội tâm như vậy hay sao?
- Ta cũng thích ngươi, ưa thích đám người Huyền Huyền Hội, thân là lão sư, không yêu mến bọn ngươi, làm sao có thể giảng bài?
Vẻ mặt lúng túng, Trương Huyền khoát tay áo.
Bị một học sinh thổ lộ... quá mất mặt rồi.
- Lão sư biết rõ ý của ta, ta thích chỉ không là loại này...
Lạc Thất Thất ngẩng đầu.
- Đi Chiến Sư Đường đi, ta còn có việc!
Nói xong, không để ý tới đối phương nữa, Trương Huyền xoay người chạy về phía Danh Sư Đường.
- Khanh khách...
Lạc Thất Thất nở nụ cười.
Vị lão sư này của mình luôn luôn trầm ổn, còn là lần đầu tiên nhìn thấy hoảng hốt chạy bừa, trực tiếp đào tẩu như vậy.
- Dù sao ngươi cũng nói tuân theo nội tâm, dù ta xưng hô ngươi là sư phụ, nhưng không có bái sư chính thức... Chỉ cần không phải thân truyền, liền không coi vào đâu!
Đôi mi thanh tú nhấc lên, khóe miệng của Lạc Thất Thất cong cong.
Lúc trước, nàng một mực áp chế ý nghĩ trong lòng, thầy trò chi lễ, không thể vượt qua, giờ phút này trải qua lão sư “răn dạy”, sáng tỏ thông suốt, dáng tươi cười cũng nhiều hơn trước.
Nàng xưng hô Trương Huyền là lão sư, nhưng chưa bái sư, chỉ là đệ tử truyền thụ phụ tu mà thôi, không tính là lão sư chính thức.
Đã như vậy, ưa thích đối phương, cũng không tính trái quy củ!
...
- Vù vù... Thực nguy hiểm!
Bay một đoạn, Trương Huyền dừng lại, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.
Tuy hắn làm việc có đôi khi không nắm chắc, không bị quy củ ràng buộc, nhưng đệ tử chính là đệ tử, cái này là không thể xằng bậy, nếu không sao làm Danh Sư, làm gương sáng cho người khác.
- Hài tử bây giờ, đều to gan như vậy sao?
Lắc đầu.
Bản thân thổ lộ Lạc Nhược Hi, là hao tốn công phu rất lớn, xoắn xuýt không biết bao lâu mới mở miệng.
Nha đầu kia trực tiếp một câu, ta thích ngươi...
Má ơi, may mắn chạy nhanh, nếu không còn không nói ra càng nhiều, càng khiến người ta lúng túng sao?
- Thế phong nhật hạ a, thế phong nhật hạ...
Lắc đầu, Trương Huyền phiền muộn.
Hắn luôn giữ mình trong sạch, cũng không cùng nữ tử có quá nhiều dây dưa, không nghĩ tới lại gặp một màn khó có thể xuống đài như thế.
Ngẫm lại cũng cảm thấy đau đầu.
Điều này làm cho hắn về sau làm sao đối mặt Lạc Thất Thất?
- Được rồi, không nghĩ, đi Danh Sư Đường trước...
Vận chuyển tâm cảnh, lần nữa khôi phục cảnh giới Tâm Như Chỉ Thủy, Trương Huyền đang định đi Danh Sư Đường, liền chứng kiến một thân ảnh xinh đẹp cấp tốc bay đến.
- Trương sư!
- Ngọc Phi Nhi? Ngươi không phải đã đi trở về sao?
Trương Huyền sững sờ.
Đúng là Ngọc Phi Nhi vừa mới rời đi, lúc này không biết lúc nào nữ hài đã thay đổi một bộ y phục màu lửa đỏ, cực kỳ bó sát người, dáng người uyển chuyển hoàn mỹ hiện ra.
Không thể không nói, vị công chúa nóng bỏng này, dáng người hoàn toàn chính xác vô cùng tốt, tuy không kịp Hồ Yêu Yêu, nhưng đường cong hết sức rõ ràng, trước sau lồi lõm, hai chân thẳng tắp thon dài, tuyệt đối là một tuyệt thế mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được.
Nhất là trước ngực, không biết có phải cố ý sửa sang hay không, hay lúc trước không có chú ý, dưới quần áo bó sát áp bách, dị thường sung mãn, kéo ra đường cong kinh người.
- Trương sư, ta cũng có sự tình nói với ngươi...
Ngọc Phi Nhi nghiến răng.
- Khục khục, ta còn có việc, ngày khác, ngày khác đi!
Trương Huyền khoát tay.
- Không được! Ngươi có thể nghe Thất Thất nói, vì cái gì không thể nghe ta?
Ngọc Phi Nhi như muốn khóc nói.
- Cái này...
Trên đầu Trương Huyền tràn đầy mồ hôi lạnh.
Kỳ thật coi như là hắn tình thương thấp, chứng kiến đối phương tận lực thay đổi quần áo, hơn nữa biểu hiện rõ ràng như thế, cũng có thể đoán ra một chút.
- Ta chỉ có một câu, muốn nói với Trương sư, ngươi đi đâu, ta nguyện ý theo ở phía sau, đi đến hết đời...
Ngọc Phi Nhi nói.
Nàng luôn nóng bỏng, làm việc cũng quyết đoán, bất quá có thể nói ra lời này, đã là cố gắng lớn nhất.
- Nguyên lai là như vậy a!
Nghe nói như thế, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, vung tay lên:
- Vậy thì bái sư đi! Thành học sinh của ta, ta sẽ một mực mang theo ngươi, nếu không... làm tỳ nữ cũng được, như vậy có thể đi hết cả một đời!
- Ngươi...
Ngọc Phi Nhi nghiến răng.
- Ách? Không muốn bái sư? Như vậy mà nói về sau không cần nhắc lại, ta còn có việc...
Vù vù!
Không có chút lưu lại nào, Trương Huyền thi triển Thiên Đạo thân pháp, nháy mắt liền triển khai đến cực hạn, biến mất tức thì.
- Hừ!
Thấy hắn rời đi, nắm đấm Ngọc Phi Nhi xiết chặt lúc này mới buông ra, cúi đầu nhìn thoáng qua, mỉm cười:
- Ta cũng muốn nhìn xem, ta cùng Thất Thất, ngươi sẽ lựa chọn ai!
...
- Cái này gọi là chuyện gì...
Chạy trốn tới một ngõ hẻm không ai, lúc này Trương Huyền mới nhẹ nhàng thở ra.