Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không nghĩ tới ở chỗ này, lại có thể gặp được một ý thức khác, hơn nữa còn là Thiên Nhận Danh Sư, để cho hắn không thể tin được.

Trong lịch sử, Thiên Nhận Danh Sư chỉ có một vị, đó chính là Vạn Thế Chi Sư, chẳng lẽ chính là vị trước mắt này?

- Hừ, dám động thủ với học trò của ta, chết!

Ánh mắt đối phương nheo lại, bàn tay trảo một cái.

Xì xì xì!

Chung quanh thức hải của nữ hài lập tức vọt tới mấy đạo chân khí vừa thô vừa to, những chân khí này mang theo thiên địa uy áp mãnh liệt, tựa như thiên địa trừng phạt.

- Không...

Đồng tử của Thẩm Khuyết co rụt lại, đang muốn giải thích, dĩ nhiên không còn kịp rồi.

Đoạn ý thức này, tựa như dầu nóng dính vào hoả tinh, trong nháy mắt hừng hực thiêu đốt, kêu thảm cũng không có phát ra, đã bị thiêu cháy thành tro.

Phốc!

Đoạn ý thức này bị triệt tiêu, Thẩm Khuyết ở bên ngoài dò xét Ngụy Như Yên, sắc mặt trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.

Đây là Nguyên Thần của hắn lặng lẽ xé ra một đạo ý niệm, bị người chém giết, coi như là bản thể cũng không kịp phản ứng, bị thương nhẹ.

- Thẩm hộ pháp...

Không nghĩ tới “Tân Điện chủ” mình ủng hộ chỉ là dò xét nữ hài thoáng cái, liền trực tiếp thổ huyết, Vương tôn giả cùng Hà tôn giả vội vàng đi tới trước mặt, đang muốn hỏi thăm rõ ràng, liền chứng kiến trong mắt Độc Điện Hữu hộ pháp tràn đầy hoảng sợ, như nhìn thấy quái vật.

- Đi mau...

Sắc mặt trắng bệch, Thẩm Khuyết xoay người muốn rời đi, còn không có bay lên, liền cảm thấy một cỗ khí tức vô địch từ trên thân nữ hài phát ra, như thiên địa sụp đổ, làm cho người ta cảm giác vô luận ẩn núp đến nơi nào, cũng không thể tránh né.

Oanh long long!

Nữ hài chậm rãi lơ lửng, mái tóc đen nhánh, không gió mà bay, tung bay dựng lên, hai mắt nhắm chặt, phối hợp liên tục toả ra độc khí, làm cho người ta cảm giác cực kỳ yêu dị.

- Dùng Nguyên Thần đánh lén hồn phách của ta, hiện tại còn muốn chạy, ngươi cho rằng còn đi được sao?

Một thanh âm nhàn nhạt truyền ra, mang theo ý niệm làm cho người không cách nào phản kháng, nghe không ra là nam hay nữ, nhưng mà rơi vào trong tai, lại như sấm sét nổ tung, kìm lòng không được sinh ra khủng hoảng.

- Đánh lén?

- Thẩm hộ pháp không phải điều tra mà là đánh lén?

Dưới đài tất cả mọi người đều sững sờ, lần nữa nhìn về phía Thẩm Khuyết, sắc mặt giận dữ.

Vốn tưởng rằng hắn thật sự là điều tra nữ hài này có phải Tiên Thiên Độc Thể hay không, không nghĩ tới lại muốn giết người!

- Thẩm Khuyết, ngươi...

Lâm Giang Hải càng tức giận sắp bạo tạc nổ tung, trên đầu tràn đầy mồ hôi lạnh.

Đối phương ở dưới mí mắt của hắn động thủ, hắn vậy mà không hề phát hiện... Nếu Tổ Sư thật sự có sự tình gì, hắn làm sao bàn giao?

- Ta...

Sắc mặt Thẩm Khuyết trắng nhợt, ngẩng đầu nhìn nữ hài, cắn răng nói:

- Ta chỉ là thăm dò mà thôi, không phải là muốn giết ngươi...

- Thăm dò? Hừ, bổn tọa sống mấy vạn năm, tự tay sáng lập Độc Điện, cần một vãn bối như ngươi tới thăm dò? Ngươi tính là thứ gì?

Ánh mắt nữ hài đóng chặt như trước, thân thể từng bước một từ không trung đi xuống, mỗi một bước áp lực bạo tăng gấp đôi, Thẩm Khuyết chỉ cảm thấy da đầu tràn đầy mồ hôi, cả người sắp không chịu nổi.

Hắn là Độc Sư cửu tinh, thực lực dĩ nhiên đạt đến tình trạng làm cho người hoảng sợ, nhưng cường đại như thế, ở trước mặt đối phương lại giống như con rối, không có chút năng lực phản kháng nào!

- Ta...

Thẩm Khuyết nói không ra lời.

Vừa rồi chỉ thoáng cái, liền triệt tiêu ý thức của hắn, thực lực của đối phương tuyệt đối vượt xa hắn!

Mấu chốt nhất là, còn hoài nghi đối phương là Khổng Sư, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra, không có chút lực lượng nào.

- Năm đó bổn tọa tung hoành Đại Lục, không ai dám tìm phiền toái, ngươi một hậu bối, được ta truyền thừa, lại vẫn dám động thủ với ta, thật sự là to gan!

Nữ hài lên tiếng lần nữa, như là sấm rền, từng chữ từng chữ, đều đâm vào màng nhĩ, khiến người ta không biết trả lời như thế nào.

- Tiền bối, ta thật không muốn động thủ với ngươi, chỉ muốn nhìn xem rút cuộc là ai...

Thẩm Khuyết vội vàng nói.

- Hiện tại biết ta là ai chưa?

Khuôn mặt nữ hài băng lãnh.

- Ngươi đến cùng là người nào, ở chỗ này giả thần giả quỷ?

Thẩm Khuyết vẫn chưa trả lời, Vương tôn giả liền không nhịn được ngửa đầu quát lớn.

Hắn không có trải qua một màn ở trong cơ thể Ngụy Như Yên, cũng không biết vị trước mắt này đáng sợ, bởi vậy ở hắn xem ra, đối phương coi như khí tức không kém, nhưng bằng vào thực lực của hắn, hoàn toàn có thể chống chọi, không coi vào đâu.

- Ta là người như thế nào?

Nữ hài lạnh lùng cười cười.

Rầm ào ào!


Một quyển sách từ trong mi tâm bay ra, càng biến càng lớn, thời gian nháy con mắt thì lớn vài trăm thước, mang theo Thiên Đạo uy áp nồng đậm, khiến toàn thân người ta giam cầm, ngay cả lực lượng chạy trốn cũng không có.


Bành!


Chỉ thoáng cái, vị Vương tôn giả này còn không kịp phản ứng, đã bị ngay tại chỗ nện thành bánh thịt.


- Hiện tại có thể biết ta là ai rồi hả?


Một sách đập chết Vương tôn giả, nữ hài chắp hai tay sau lưng, người ở giữa bầu trời, như yêu như thần.


- Tổ Sư tha mạng...


Đồng tử co rụt lại, Thẩm Khuyết cùng Hà tôn giả vội vàng quỳ rạp xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK