Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không cần, ta thanh toán mười ngày trước!

Hừ lạnh một tiếng, Lục tiểu thư lật bàn tay một cái, trước mắt mọi người ;ập tức xuất hiện một đống linh thạch trung phẩm, đếm, vừa vặn có bảy trăm viên.

- Ừm!

Ánh mắt Tôn Cường sáng lên, hắn nhìn về phía Trương Huyền. Lập tức nghe thấy thanh âm của đối phương vang lên:

- Ngươi cầm trước đi!

- Vâng!

Bàn tay của Tôn Cường phất một cái đã thu linh thạch vào trong giới chỉ trữ vật. Lại lần nữa nhìn về phía nữ tử trước mắt:

- Nhìn dáng vẻ của ngươi, thân phận và địa vị cũng không thấp, sẽ không làm ra chuyện như trực tiếp chạy trốn. Chỉ là, ai cũng không nói chắc được mọi chuyện. Như vậy đi, ngươi để một vật lại chỗ ta. Kết thúc năm tháng, hoặc là ngươi có thể một lần trả hết một vạn linh thạch. Nwh vậy đồ vật sẽ trả lại cho ngươi!

- Ngươi...

Gân xanh trên trán Lục tiểu thư nổi lên.

Nàng đã đồng ý với yêu cầu vũ nhục như làm tỳ nữ của người khác rồi, thế mà đối phương lại còn lo lắng nàng chạy mất, quả thực... Tức chết người đi được!

Chỉ là, nàng cũng biết, hai người trước mắt này quả thực chính là hỗn bất lận chủ. Nếu nói nhiều, nhất định sẽ càng tức giận, cổ tay lần nữa khẽ đảo, nhanh chóng đưa một cái huy chương ra ngoài.

Huy chương Danh sư!

Phía trên có năm ngôi sao lấp lánh chói mắt.

- Huy chương này đại biểu cho thân phận của ta, có thể thế chấp cho một vạn linh thạch khi a!

- Tạm được!

Tôn Cường tiếp nhận, thu vào trong giới chỉ trữ vật.

Vừa rồi người thanh niên kia cũng đã lấy ra huy chương, là Danh sư ngũ tinh, không nghĩ tới nữ tử này cũng thế.

Chỉ là, coi như ngũ tinh cũng không tính là gì, làm quản gia của một vị Danh sư bát tinh, nếu như ngay cả một chút phong thái ấy cũng không có thì hắn cũng không cần lăn lộn nữa làm gì.

- Ồ?

Thấy tên này nhìn thấy huy chương của mình mà không có khiếp sợ và sợ hãi một chút nào, ngược lại còn bình thản như nước. Lục tiểu thư sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút khó coi, thân thể mềm mại xoay một cái, trực tiếp đi xuống lầu.

Nơi này ngay cả một khắc đồng hồ nàng cũng không thể tiếp tục ở lại nữa. Không phải là bởi vì đánh cược thất bại mà cảm thấy nhục nhã, mà là... Bị tức giận.

Đều là con người, sao mà…

Vốn nàng cho là mình trẻ tuổi như vậy đa đạt tới Danh sư ngũ tinh, đi đến bất kỳ nơi nào cũng sẽ khiến cho người ta kính trọng và kiêng kị, kết quả... Người ta chẳng thèm để ý, thật giống như nàng không có cái thân phận này vậy.

Cảm giác chênh lệch mạnh mẽ làm cho nàng buồn bực suy nghĩ, thiếu chút đã thổ huyết.

- Lục tiểu thư...

Thấy nàng trực tiếp rời đi, thanh niên kia ững sờ, quay đầu nhìn về phía hai người Trương Huyền rồi nói:

- Các ngươi... Chờ đó cho ta!

Hung tợn nói một tiếng, sau đó lại vội vã theo đuổi Lục tiểu thư. Hắn đi xuống lầu dưới rốt cục mới đuổi theo kịp, lại đi tới trước mặt nàng.

- Lục công chúa, hai người này không biết trời cao đất rộng, không được, ta phải nói cho Diệp Tiền, tìm người giết chết bọn chúng!

Hai mắt hắn sáng lên, thanh niên này khẽ nói.

Lần này không phải hắn gọi là Lục tiểu thư nữa, mà là công chúa.

Nếu như Diệp Tiền thái tử của Huyễn Vũ đế quốc có mặt ở đây, như vậy nhất định đã có thể nhận ra, vị Lục tiểu thư này không phải là ai khác. Mà chính là Phi Nhi công chúa của Hồng Viễn đế quốc! Mà bên người thanh niên người nàng lại là bạn học cùng lớp với nàng, Danh sư ngũ tinh, Hình Viễn!

Hai người đi ra ngoài đi dạo, vừa nhìn thấy kỳ trân các đã muốn đi tìm một chút bảo vật. Chuẩn bị cho lịch luyện sau này, thế nhưng hai người có nằm mơ cũng không nghĩ ra, trong khoảng thời gian ngắn lại nhận lấy thương tổn ít nhất cũng đạt tới một vạn điểm!

Công chúa điện hạ cao quý vô cùng, ngay cả hoàng đế Huyễn Vũ đế quốc cũng phải kính trọng vô cùng lại bị người khác thu làm tỳ nữ, mất hết mặt mũi.

- Ta đường đường là công chúa, Danh sư ngũ tinh, không cam tâm đánh cược thua, chạy đi giết người hay sao?

Phi Nhi công chúa dừng bước, lông mi nhướng lên.

- Cái này...

Hình Viễn hơi đỏ mặt.

Đánh cược thua vốn là chuyện rất mất mặt. Nếu như bởi vậy mà chạy tới giết người, làm căng ra, ngay cả Danh sư ngũ tinh cũng không cần làm nữa.

- Như vậy... Cũng không thể tính như vậy a, hai người này quả thực quá phách lối, khinh người quá đáng!

Hình Viễn cắn răng nói.

- Đúng là bọn họ rất đáng hận, chỉ có điều, ngươi và ta cũng không thể giải quyết cột đá. Mà hắn, không cần một phút đồng hồ cũng đã có thể giải quyết hơn một trăm cái... Còn có tên hạ nhân kia nữa, nhìn thấy huy chương của Danh sư ngũ tinh, không ngờ lại không có sợ hãi một chút nào... Hai người kia, chỉ sợ thân phận sẽ không đơn giản, ngươi bảo Diệp Tiền phái người tra thân phận của bọn hắn một chút cho ta!

Phi Nhi công chúa vẫy tay nói.

Sở dĩ nàng đồng ý với đối phương cũng không phải là xúc động nhất thời.

Cấp bậc đạt tới ngũ tinh, tâm cảnh khắc độ đã vượt qua 15. 0. Đã sớm không có xúc động và lỗ mãng như tước nữa. Tổ hợp chủ tớ hai người trên lầu kia, mặc dù thực lực đều chẳng ra sao cả, thế nhưng lại có sự bình tĩnh và ổn trọng khiến cho người ta run sợ.

Chỉ sợ thân phận không đơn giản như trong tưởng tượng của hai người các nàng.

Lại nói, cột đá mà bản thân nàng không có cách nào giải quyết, mà đối phương lại giải quyết dễ như trở bàn tay. Nàng cũng rất tò mò, rốt cuộc tên này làm được bằng cách nào.

- Được!

Hình Viễn gật gật đầu.

...

- Vị công tử này, không biết ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?

Đám người Lục công chúa rời đi, Cam Nhất Bình cũng coi như khôi phục lại, đi tới trước mặt Trương Huyền, sau đó ôm quyền khom người nói.

- Ngươi cứ gọi ta là Trương Huyền!

Trương Huyền gật đầu.

- Hóa ra là Trương công tử, đây là tất cả bảo vật của Kỳ Trân lâu. Vừa rồi ngươi đã phá giải cột đá, lấy được đủ điểm tích lũy, tất cả đều là của ngươi...


Vừa rồi gã sai vặt xuống lầu đã đóng gói hoàn tất tất cả đồ vật, bỏ tất cả vào trong một cái trữ vật giới chỉ rồi đưa tới.


- Ừm!


Tiếp nhận trữ vật giới chỉ, tinh thần liếc nhìn vào trong đó, quả nhiên Trương Huyền đã thấy ở mấy tầng phía dưới có rất nhiều bảo vật. Tất cả đều đặt ở bên trong, một cái cũng không thiếu.


- Những bảo vật này đều cho ta. Như vậy Kỳ Trân lâu các ngươi làm sao bây giờ?


Trương Huyền có chút nghi hoặc nhìn qua, rất là ngại ngùng.


Mấy bảo vật này, nói thật, hắn không có hứng thú quá lớn. Kết quả, đối phương lại đưa tới toàn bộ. Nếu hắn từ chối thì bất kính, cho nên cũng rấ tlaf bất đắc dĩ.


Chỉ là, nếu như thực sự thu hết, Kỳ Trân lâu không có bảo vật trấn giữ, chẳng phải sẽ lập tức sập tiệm hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK