Huyền Huyền hội là học hội của tân sinh, không cần giao nạp hội phí cùng học phần, có điều, lại có một tổ chức cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cần vận chuyển, có thể vì toàn bộ học hội kiếm lấy càng nhiều lợi ích.
Đương nhiên, những cái này đều ở trong thương định, còn không có hoàn toàn thành hình.
Trương Huyền chẳng muốn lo nghĩ, trực tiếp vung tay cho đám người Nhược Hoan công tử, La Tuyền, trở về khu tinh anh.
Mới vừa trở lại chỗ ở, còn chưa kịp nghỉ ngơi, liền nghe được tiếng gõ cửa, một lão sinh phụ trách quản lý khu tinh anh đứng ở trước cửa.
- Trương sư, có người nói muốn tìm ngươi, ta liền mang hắn qua!
Trương Huyền nhìn lại, chỉ thấy một bàn tử tiến lên đón:
- Thiếu gia!
- Làm phiền học trưởng rồi!
Thấy là Tôn Cường, Trương Huyền đa tạ, sau đó mang hắn vào tiểu viện.
- Chuyện gì xảy ra?
Trước mấy ngày an bài đám người Tôn Cường đợi ở tiểu viện, giờ phút này đột nhiên tìm đến, chẳng lẽ xảy ra chuyện?
- Là Ngụy Trường Phong Các chủ, xử lý xong sự tình Linh Tài các đến tìm thiếu gia.
Tôn Cường nói.
- Tìm ta? Ta không phải bảo hắn nghe theo sắp xếp của ngươi sao? Chẳng lẽ hắn không nghe lời?
Trương Huyền cau mày.
Sau khi bản thân đại náo Linh Tài các, thu phục Ngụy Trường Phong, để hắn xử lý xong sự tình, lớn tới nghe Tôn Cường an bài, chẳng lẽ không nghe lời?
- Không phải, hắn nói nhất định phải gặp thiếu gia, ta không có cách, cũng chỉ có tới!
Tôn Cường nói.
Thiếu gia ở Danh Sư học viện, không dễ vào, coi như hắn nói muốn tìm người, cũng hao tốn không ít trắc trở.
- Nhất định phải gặp ta?
Trương Huyền cau mày.
- Đúng vậy, ta hỏi là chuyện gì, làm sao cũng không nói! Nói muốn gặp được ngươi mới có thể mở miệng, ta cũng không có cách nào.
Tôn Cường cười khổ.
- Cái này... Vậy thì tốt, đi qua nhìn một chút!
Hiểu cường giả Thánh cảnh như Ngụy Trường Phong, đã yêu cầu như vậy, khẳng định có chuyện quan trọng, Trương Huyền không nói thêm lời, cùng Tôn Cường đi ra học viện.
Không dùng quá nhiều thời gian, liền trở lại tiểu viện của đám người Tôn Cường.
- Thiếu gia!
Thấy hắn đi tới, Ngụy Trường Phong lập tức tiến lên đón.
Mấy ngày không thấy, vị Linh Tài các Các chủ này giống như già nua mấy tuổi, trong mắt cũng che kín tơ máu, tang thương không nói ra được.
- Ngươi đây là... làm sao vậy?
Trương Huyền nghi hoặc.
Đối phương là cường giả Thánh cảnh, thọ nguyên đạt đến một ngàn tuổi, chỉ cần không làm ra sự tình có hại sinh mệnh, là không có khả năng già yếu nhanh như vậy!
Mặt ngoài nhìn già mấy tuổi, chỉ sợ ít nhất tiêu hao mấy chục năm thọ nguyên.
Phù phù!
Cũng không nhiều lời, Ngụy Trường Phong quỳ rạp xuống đất:
- Xin thiếu gia mau cứu con gái của ta, nàng... sắp không được!
- Ân?
Trương Huyền sững sờ.
Trước đó thông qua thư viện, đã suy đoán ra, đối phương sưu tập bảo vật mục đích là vì cứu thân nhân, dựa theo đạo lý, sưu tập nhiều bảo vật linh tính như vậy, coi như bệnh nặng cũng có thể tiếp tục kiên trì, làm sao mới mấy ngày ngắn ngủi, liền sắp không được?
Bảo vật không có sự sống, nhưng linh tính có, dùng cái này kéo mệnh, chỉ cần không xuất hiện biến cố quá nghiêm trọng, kiên trì mấy năm, mấy chục năm, cũng không phải vấn đề quá lớn.
Chính bởi vì hiểu những chuyện này, mặc dù thu phục đối phương, lại không lo lắng ra tay.
- Ta cũng không biết, nguyên bản rất tốt, hai ngày trước sinh mệnh đột nhiên suy yếu, bảo vật linh tính cũng vô dụng, mong thiếu gia ra tay!
Hốc mắt Ngụy Trường Phong ửng hồng.
Nhiều năm như vậy, vì nữ nhi có thể sống sót, chuyện gì cũng có thể làm, thật kiên trì không được nữa, chỉ sợ hắn cũng không muốn sống.
Vị thiếu gia này, có thể nhìn ra tình huống của mình, lại phô bày vô số thủ đoạn thần kỳ, có lẽ... Thật có thể cứu nữ nhi.
Cái này đã là hy vọng duy nhất.
- Mang ta xem một chút!
Hiểu nói vô dụng, nhất định phải tận mắt thấy mới có thể xác định, Trương Huyền nói.
- Ta đã mang nàng tới gian phòng của mình...
Ngụy Trường Phong vội vàng chỉ.
Sợ thiếu gia tới, lại đi qua nhìn, thời gian không còn kịp nữa, trực tiếp mang nữ nhi qua, cùng hắn ở cùng một chỗ.
- Ân!
Trương Huyền gật đầu đi vào.
Tôn Cường tìm tiểu viện này, chỉ có bảy tám gian phòng, hơn nữa mỗi cái đều không rộng lắm, đẩy cửa đi vào, lớn cỡ mười mấy mét vuông, hơi có vẻ âm u.
Trong góc phòng là giường gỗ không lớn, phía trên nằm một nữ hài mười bốn, mười lăm tuổi, thân thể gầy yếu, vẻ mặt trắng bệch, tóc có chút ố vàng, hai mắt nhắm nghiền, đã lâm vào hôn mê.
- Bệnh thật nặng!
Trương Huyền nhíu mày.
Cô gái trước mắt này, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, ở dưới Minh Lý Chi Nhãn chiếu rọi, sinh cơ toàn thân suy yếu, tất cả kinh mạch trong cơ thể mất đi sức sống, xem ra bất cứ lúc nào cũng sẽ không cách nào tỉnh lại.
Khó trách Ngụy Trường Phong lo lắng, nữ hài trước mắt này, quả thực đã đến bên bờ sinh tử, lại không cứu chữa, có thể kiên trì đến trời tối hay không cũng khó.
- Trước đó, nàng còn có thể tỉnh lại nói chuyện, một khi không chịu nổi, nuốt bảo vật linh tính, liền có thể kiên trì một đoạn thời gian, nhưng từ hôm qua bắt đầu, những linh tính này đã không còn tác dụng, một mực ngủ mê mệt không tỉnh lại...