- Có chuyện gì, cứ nói đừng ngại!
Thấy hắn như vậy, biết lão gia hỏa này khẳng định nghĩ đến cái gì, Ngọc Thần Thanh nhìn qua. Vị thái giám này, theo hắn không biết bao nhiêu năm, thực lực từ lâu đạt đến Thánh giả, đối với rất nhiều chuyện luôn luôn nhạy cảm.
- Chỗ thầy Trương đến, gà bay chó chạy, ngay cả phủ đệ của mình cũng khó may mắn thoát khỏi... buổi tối hôm nay hắn tới hoàng cung, có thể... chuyện có quan hệ tới hắn hay không?
Lão thái giám nhịn không được nói.
Trương Huyền này quá quỷ dị, đến chỗ nào, không phải đổ sụp chính là xui xẻo... hôm nay hắn chạy đến sảnh yến hội, mặc dù là phòng ngừa ngoài ý muốn, chuyên môn để Trận Pháp sư gia cố... Nhưng ai ngờ địa phương khác sẽ xuất hiện vấn đề? Thật giống như hiện tại, sảnh yến hội không sao, nhưng Luyện Hồn điện xong... Có thể có liên quan gì hay không?
- Hắn?
Ngọc Thần Thanh cau mày.
Mặc dù đối phương nói nghe quá vô căn cứ, nhưng cũng không phải không có đạo lý. Nửa tháng này tên kia náo ra động tĩnh, xem như hắn cũng cảm thấy lông mày nhảy loạn. Muốn nói có một người, thật có thể làm được tình huống trước đó Ngọc Mộ Bạch nói, không cẩn thận thật là tên này!
- Không phải một canh giờ trước hắn liền đến, hơn nữa không ra khỏi cửa sao?
Ngọc Thần Thanh hỏi.
- Vâng, một mực không ra khỏi cửa, nhưng ở nguyên chỗ ngẩn người hơn nửa canh giờ!
Thái giám suy nghĩ nói.
- Ngẩn người?
- Ân, nếu như vừa rồi Thất vương gia nói, thật là Vu Hồn, có phải đoạn thời gian ngẩn người kia, là Vu Hồn ly thể hay không...
Thái giám chần chờ nói.
- Vu Hồn ly thể? Ngươi cảm thấy thầy Trương kia, là một vị Vu Hồn sư?
Ngọc Thần Thanh sầm mặt lại.
- Lão nô chỉ là đoán bừa...
Lão thái giám cười cười nói.
- Vu Hồn sư, thời kỳ Thượng Cổ đầu nhập vào Dị Linh tộc, không phải đã bị Danh Sư đường diệt sạch, truyền thừa bị cắt đứt sao? Trương Huyền này, thân là Danh Sư, làm sao có thể biết rõ còn cố phạm phải, đi học tập nghề nghiệp này?
Ngọc Thần Thanh nhíu mày.
- Kỳ thật, có phải hay không, thử một lần liền biết...
Lão thái giám nói.
- Ân!
Ngọc Thần Thanh nhẹ gật đầu.
Không nghĩ nhiều nữa, hất ống tay áo, nhanh chân đi vào sảnh yến hội, vừa vào cửa, lập tức nhìn thấy nữ nhi của mình quần áo lộng lẫy, đang đứng ở trước mặt một thanh niên, xoay người rót rượu cho hắn. Nữ nhi của hắn vô cùng tôn quý, kim chi ngọc diệp, thế mà tên này để nàng rót rượu, lá gan thật quá lớn đi!
- Bệ hạ, vị này chính là Trương Huyền... thầy Trương!
Lão thái giám vội nói.
- Chính là hắn?
Ánh mắt Ngọc Thần Thanh phát lạnh, vốn có ý kiến với tên này, bây giờ liền đụng tới, để lửa giận của hắn xông lên trời.
- Phi Nhi, ngươi đang làm gì đó?
Ngọc Thần Thanh sầm mặt lại, hai bước đi vào gian phòng, ánh mắt trầm thấp:
- Đường đường công chúa, lại rót rượu cho người ta, còn thể thống gì?
Đối phương thu ngươi làm tỳ nữ, là đang vũ nhục ngươi, vũ nhục hoàng thất, ngươi còn tưởng thật? Một Danh Sư tứ tinh nho nhỏ, cho dù có chút thủ đoạn, nhưng có tư cách gì để ngươi rót rượu?
- Phụ hoàng, ngươi đã đến...
Nhìn thấy phụ thân đến, Ngọc Phi Nhi vội vàng đứng dậy hành lễ.
- Thẩm Quân (Liễu Tuyền, Hình Viễn...) tham kiến bệ hạ!
Những người khác trong phòng, tất cả đều đứng dậy, đồng loạt cúi đầu. Trương Huyền cũng đứng dậy, nhìn trung niên trước mắt này một cái, ôm quyền khom người. Mặc dù hắn thân là viện trưởng, địa vị không kém thậm chí càng cao hơn đối phương một đoạn, nhưng nghi thức kế vị còn chưa cử hành, không tiện hiển lộ thân phận, nên lễ tiết phải đủ.
- Ngươi chính là Trương Huyền?
Ngọc Thần Thanh nhìn lại.
- Phải!
Trương Huyền gật đầu.
Ngọc Thần Thanh không nói thêm gì nữa, xoay người đi đến chủ vị. Mặc dù muốn thử xem tên này đến cùng có chức nghiệp Vu Hồn sư hay không, nhưng thân là Hoàng đế, không có khả năng trực tiếp ra tay. Thật muốn làm như vậy, thân phận thấp không nói, cũng không cách nào bàn giao với Danh Sư đường. Thậm chí, còn có thể dẫn đến nữ nhi không vui.
- Cảm ơn mọi người có thể tới tham gia sinh nhật yến hội của tiểu nữ!
Ngọc Thần Thanh ngồi xuống, nhìn quanh một vòng, nhẹ nhàng cười một tiếng, mang theo khí thế đặc hữu của Đế Vương.
- Hôm nay là ngày vui, làm sao có thể mất hứng? La Phú, đi mời Bạch Âm Sư đến, để nàng gảy một khúc tặng mọi người!
- Tuân chỉ!
Lão thái giám nhẹ gật đầu, ngầm hiểu ý, lui ra ngoài.
- Bạch Âm Sư? Nhạc sĩ lợi hại nhất Hoàng cung, Ma Âm sư lục tinh, nàng có thể tự mình khảy một khúc, quả thực quá tốt rồi!
Nghe được Bạch Âm Sư, con mắt tất cả mọi người lập tức tỏa ánh sáng, hưng phấn đến vẻ mặt đỏ lên.