Nhìn thấy người trước mắt mặc quần áo con cháu hạch tâm của Lạc gia, đang thấp giọng trò chuyện, Trương Huyền đi tới hỏi. Dù sao hiện tại hạch tâm, bàng chi tới một đống lớn, không có khả năng quen biết toàn bộ.
- Ngươi là...
Vị con cháu hạch tâm này thấy hắn lạ mặt, sửng sốt một chút.
- Tại hạ Lạc Thiên Nhai, là con cháu bàng chi!
Trương Huyền gật đầu.
- Ah!
Vị con cháu hạch tâm kia nhẹ gật đầu:
- Là cường giả Chư Tử bách gia muốn một bảo vật của Lạc gia, gia chủ không đồng ý, sau đó hắn yêu cầu mình mang tới người trẻ tuổi, cùng thế hệ trẻ tuổi của Lạc gia tuổi tác không cao hơn một trăm tỷ thí lĩnh ngộ không gian... Nếu như bọn họ chiến thắng, Lạc gia không có tư cách khống chế bảo vật này, nhất định phải giao cho Đại Nho đường bọn hắn đảm bảo! Trái lại, bọn họ thua, cũng sẽ đưa tặng một bảo vật cho Lạc gia!
- Bảo vật gì?
Trương Huyền nhìn qua.
Chư Tử bách gia muốn bảo vật, đoán chừng tám chín phần mười là truyền thế thiên phù, đã lấy bảo vật làm tiền đặt cược, đối phương lấy ra nhất định cũng không đơn giản.
- Là một thanh trường kiếm Tử Dung Cổ Thánh từng dùng qua!
Vị con cháu hạch tâm này chỉ về phía trước:
- Chính là cái kia...
Theo ngón tay của hắn, Trương Huyền nhìn lại, quả nhiên thấy một thanh trường kiếm, đang yên tĩnh lơ lửng ở trên đài cao, cho người ta một loại cảm giác lạnh lùng, tuy không có ra khỏi vỏ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trong đó toả ra ý lạnh âm u.
- Mặc dù là bảo vật Đại Thánh đỉnh phong, nhưng Tử Dung Cổ Thánh sử dụng qua, so với thần binh nửa bước Cổ Thánh bình thường cũng không yếu hơn quá nhiều... Bất quá so với Long Cốt Thần Thương thì kém rất lớn!
Lạc Nhược Hi nhìn một cái, truyền âm tới.
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu.
Tuy khoảng cách rất xa, không cách nào chạm đến, không biết cấp bậc chân chính của chuôi kiếm này, nhưng lấy nhãn lực của hắn cũng có thể nhìn ra, so với Long Cốt Thần Thương kém không ít.
Chuôi thần thương này là vũ khí lúc Nhiễm Cầu Cổ Thánh ở đỉnh phong nhất dùng, ở thời đại Thượng Cổ cũng có tên tuổi lẫy lừng, kiếm của Tử Dung Cổ Thánh từng dùng qua mà thôi, tự nhiên kém xa tít tắp.
- Chư vị, cường giả Chư Tử bách gia đến đây, Nam Cung Nguyên Phong tiền bối dẫn đầu hậu bối, muốn cùng con cháu Lạc gia ta tỷ thí lĩnh ngộ không gian, chỉ cần tuổi tác không cao hơn một trăm, đều có thể tham dự, không biết ai dám lên nghênh chiến?
Nhìn quanh một vòng, thanh âm của Lạc Càn Trinh vang lên.
Nghe thanh âm của hắn, tuy ổn định, lại mang theo tức giận.
Xem ra cái gọi là tỷ thí, cũng không phải hắn nguyện ý, chỉ sợ trước đó cùng người Chư Tử bách gia náo không vui cùng mâu thuẫn. Chỉ bất quá, đối phương quá mức mạnh mẽ, bọn họ lại vừa mới trọng thương, không dám phản bác mà thôi.
- Ta!
Một tiếng hét lớn, một bóng người bay lên.
Trương Huyền nhìn lại, không phải người khác, chính là Lạc Huyền Thanh. Chỉ bất quá bởi vì sự tình Lạc Thất Thất, giờ phút này coi như muốn nhận đối phương làm bằng hữu, cũng không được.
- Còn có ta!
- Ta cũng nguyện ý thử một lần!
- Cùng Lạc gia ta tỷ thí lĩnh ngộ không gian! Hừ, ta nhìn các ngươi là tự tìm cái chết...
...
Lại có ba thanh niên bay lên đài cao.
Tất cả đều là cường giả Lạc gia không cao hơn trăm tuổi, từng cái khí tức mạnh mẽ có hai vị đã trở thành trưởng lão, giống như Trương Huyền, đạt đến Thánh vực cửu trọng đỉnh phong.
- Rất tốt!
Nhìn qua mấy người kia, Lạc Càn Trinh thoả mãn nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Nguyên Phong cách đó không xa:
- Nam Cung tiền bối, tỷ thí như thế nào, xin cho cái điều lệ đi!