Người sát hạch danh sư bình thường chỉ điểm, cũng chỉ là khiến cho một vị trong đó, lấy chút ưu thế giành thắng lợi mà thôi.
Người này thì hay rồi, khiến cho một bên trong đó đập đầu của đối phương xuống... Làm sao làm được vậy?
Đám người Ngô sư, Mạc Hoằng Nhất vội vàng đi vài bước tới trước cửa, nhìn lại về phía bên trong. Đồng tử của tất cả đều co lại, thiếu chút nữa thì lập tức hôn mê.
Chỉ thấy hai khôi lỗi thế lực ngang nhau, một bên nằm trên mặt đất, đầu lăn thật xa.
Vốn tưởng rằng, đánh một người khác đầu cũng ngã xuống, nhất định là từng trải qua cuộc chiến đấu thảm khốc, chí ít cũng bị thương các loại. Nhưng nhìn xong mới phát hiện, căn bản không phải là chuyện này.
Khôi lỗi áo đỏ đứng tại chỗ, ống tay áo tung bay, lông tóc không tổn hao gì, da cũng chưa từng rách một miếng.
Một chút tổn thương không có, lại đập đầu một bên khác xuống...
Trời ạ!
Làm sao làm được?
Bình thường chiến đấu, cần thực lực vượt qua đối phương rất nhiều mới làm được.
Tùy tiện chỉ điểm một chút, khiến một khôi lỗi thực lực vượt qua rất nhiều, cường thế nghiền ép?
Tại sao luôn cảm thấy là mình đang nằm mơ?
- Ngươi nói đã sửa một hồi... Khôi lỗi áo đỏ là ở chiêu thứ mấy đánh bại khôi lỗi áo xanh?
Mạc Hoằng Nhất không nhịn được hỏi.
Đây là điều hắn quan tâm nhất.
Nghe nói như thế, những người khác cũng đều dựng lỗ tai lên, rất sợ nghe sót.
- Mấy chiêu? Khôi lỗi áo đỏ lực lượng lớn như vậy, chỉ đánh một quyền, đã như vậy. Nếu dùng thêm mấy chiêu, khôi lỗi áo lam sợ rằng cũng thành bánh thịt...
Trương Huyền bất đắc dĩ.
Còn mấy chiêu, một chiêu còn chưa ngăn cản được, thêm mấy chiêu, chẳng phải càng xong đời sao?
- Một chiêu...
Trước mắt đám người Mạc Hoằng Nhất, Khương Thần tối sầm, thân thể thoáng lảo đảo một cái.
Vốn tưởng rằng mười bảy chiêu, hai mươi lăm chiêu cũng rất lợi hại, rất nghịch thiên. Không nghĩ tới người này chỉ dùng một chiêu...
Một chiêu khiến cho hai khôi lỗi thế lực ngang nhau, không chỉ đánh bại, vẫn phá hủy đầu... Còn người sao?
Mấu chốt nhất chính là... Mặt ngươi ghét bỏ như vậy là có ý gì?
Người khác đều cần rất nhiều chiêu mới kết thúc cuộc chiến đấu. Ngươi một chiêu lại khiến cho một bên tàn phế...
- Cái này... mạo muội hỏi một câu, một chiêu khiến khôi lỗi áo đỏ đánh bại áo lam... Đến cùng làm thế nào làm được vậy?
Ngô sư thật sự không nhịn được, hỏi lên.
Chỉ cần là danh sư, đều trải qua sát hạch điện khôi lỗi này, biết hai bên gần như không có bất kỳ chênh lệch nào. Bình thường chiến đấu, đừng nói một chiêu bại trận, cho dù hơn mười chiêu, cũng sẽ truyền ra giai thoại, khiến cho vô số người hâm mộ.
Chính vì vậy, hắn thật sự không nghĩ ra, chuyện khó khăn như vậy, người này đến cùng làm thế nào được.
Mạc Vũ công chúa cũng nghi ngờ nhìn qua. Mấy ngày trước đây nàng sát hạch, cũng phải trải qua đủ hai mươi hai chiêu, mới thành công. Nàng cũng rất muốn biết, Trương lão sư này đến cùng đã sử dụng phương pháp gì.
Nghe được câu hỏi, Trương Huyền sửng sốt, vẻ mặt đương nhiên, nói:
- Cái này rất đơn giản! Khôi lỗi áo đỏ lực lượng mạnh mẽ, khôi lỗi áo xanh tốc độ nhanh. Nếu là so đấu chân chính, quả thật như nhau khó phân biệt được. Chỉ có điều, chỉ cần tìm được khuyết điểm của khôi lỗi áo xanh là dễ làm rồi. Tốc độ của hắn có nhanh hơn nữa, chung quy cũng phải dừng lại! Ở trong nháy mắt nó dừng lại, sớm phán đoán ra vị trí, để cho người trước công kích, một quyền lại đánh xuống đầu...
- Sớm phán đoán?
- Xác định vị trí?
Tất cả mọi người đều run lên.
Nói ra thì đơn giản, trên thực tế lại rất khó.
Người người đều biết, nắm giữ lực lượng một vạn đỉnh, cho dù ở trước mặt Tông Sư, cũng có thể một chiêu đánh chết. Nhưng... Biết thì biết, luyện không ra cũng chỉ là vô nghĩa.
Đạo lý giống vậy, loại phương pháp chiến đấu này, nói ra thì đơn giản, nhưng thời điểm hai bên chiến đấu, thời gian cũng ở trong khoảng một phần mười lần hít thở, một phần trăm lần hít thở. Kém hơn một chút, lại không có cách nào làm được. Làn không tốt còn có thể trở thành sơ hở cho đối phương phản kích.
Sớm phán đoán ra vị trí của đối phương, ra lệnh chính xác cho khôi lỗi áo đỏ một quyền phá hủy đầu của đối phương...
Không chỉ cần phải hiểu rõ đối với chiến đấu của hai bên giống như lòng bàn tay, thậm chí ngay cả lực lượng, tình trạng thân thể, nắm đấm và tốc độ động tác của đối phương... tất cả đều phải biết rõ ràng mới được!
Nhìn một lần lại nhớ kỹ những điều này, cũng làm ra hành động tương ứng...
Dựa vào!
Đại ca, ngươi không biết có phải là danh sư tam tinh ngụy trang thành nhất tinh, tới đùa giỡn chúng ta hay không?
Lăng Tiêu Tiêu ở một bên, thân thể cũng lắc lư sắp tan vỡ ra, sắp co giật ngay tại chỗ.
Một ngày trước, nàng nhìn thấy đối phương, còn tưởng rằng là học đồ nho nhỏ cái gì cũng không biết, vẻ mặt vô tri. Bây giờ nàng mới biết, là một quái vật lớn che giấu.
Hỏi cái gì cũng không biết, vừa thi lại rất lợi hại... Quái thai như ngươi... Đến cùng là từ đâu xuất hiện?
Nàngchỉ cảm thấy trong ngực khó chịu. Nếu không phải cố kìm nén, chỉ sợ nàng đã sớm phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
- Cái này... Không cần bồi thường chứ?
Giải thích xong, thấy mọi người đều không nói lời nào, Trương Huyền chỉ khôi lỗi nằm trên mặt đất.
- Danh Sư Đường có năng lực tự động chữa trị. Chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày, khôi lỗi sẽ tự động khôi phục như lúc ban đầu!
Từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, Ngô sư gật đầu.
- Như vậy cũng tốt...
Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy... vậy ta có tính là thông qua không?
- Thông qua!
Ngô sư cười gượng.
Những người khác đảo con mắt một vòng.
Chỉ điểm một chiêu lại đánh bại, ngươi không thông qua, ai thông qua?
- Cửa ải tiếp theo, là biển công pháp!
Cố nén phiền muộn, Ngô sư tiếp tục giảng giải về nội dung sát hạch ở cửa ải tiếp theo:
- Biển công pháp có vô số quyển công pháp tu luyện. Muốn thông qua, cần phải ngẫu nhiên lựa chọn ra một quyển tiến hành giảng dạy. Thời gian giảng bài, không chỉ có có rất nhiều danh sư trấn thủ phán xét, quan trọng nhất còn có chuông Tiên Hiền!
- Chuông Tiên Hiền là một bảo bối thông linh, có in dấu tiên hiền đối với lý giải và khống chế công pháp. Giảng giải tri thức, không có cách nào khiến cho nó thoả mãn, chuông cũng sẽ không vang lên, cũng lại không có cách nào thông qua! Tiếng chuông vang lên càng nhiều, cũng biểu thị, giảng giải càng chính xác.
Trương Huyền gật đầu.
- Được, vào đi thôi. Các vị danh sư, cũng đi theo ta. Về phần những người khác, vẫn mời ở lại bên ngoài!
Ngô sư nhìn quanh một vòng, nói.
Cửa sát hạch thứ tư biển công pháp cần phải có danh sư trấn thủ. Những người ngoài không có tư cách tiến vào.
- Vâng!
Mọi người đồng thời lên tiếng.
Trương Huyền đẩy cửa đi vào gian phòng.
Biển công pháp có chút tương tự với gian phòng giảng bài bình thường, sát hạch chủ yếu chính là danh sư giảng bài.
Danh sư cho dù tốt, chỉ điểm cường thịnh mấy đi nữa, không biết giảng bài, cũng chỉ có thể phục vụ cho cá nhân, không tính là lão sư tốt.
Lão sư thật sự tốt, phải đào lý khắp thiên hạ, môn hạ người người như rồng.
Một mình dạy dỗ một hai học sinh lợi hại, không tính là cái gì.
Đưa mắt nhìn qua, hai bên gian phòng để hai hàng chuông lớn, đều có một người trông coi. Phía trên khắc đường vân đặc biệt, khiến người ta một loại cảm giác ý cảnh sâu xa.
Ở giữa là một vài cái bàn, được đặt chỉnh tề, giống như bàn học sinh đi học.
Hơn mười vị danh sư lục tục đi đến, ngồi xuống.
Hiện tại bọn họ chính là học sinh. Lão sư chỉ có một vị, đó chính là Trương Huyền.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình. Cửa phòng đóng lại. Gian phòng lập tức yên tĩnh trở lại.