Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yên tĩnh.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Sắc mặt Cổ Mục lúc đỏ lúc trắng.

Vị “sư thúc tổ” này vừa thi triển tốc độ, hắn cẩn thận quan sát. Nếu quả thật sử dụng loại tốc độ này động thủ, hắn sợ rằng ngay cả một lần hít thở cũng không kiên trì nổi!

Nói cách khác... nếu thật muốn giết hắn, quả thực sẽ không khó khăn hơn so với giết con gà!

Nhớ tới vừa rồi mình tự nhiên động thủ đối người như thế, mồ hôi lạnh lại ướt đẫm lưng áo.

May mà nhận ra mình, có chút giao tình. Bằng không, cho dù là đặc sứ, chỉ sợ cũng sẽ ngay lập tức biến thành thi thể, thiếu phương pháp xoay chuyển trời đất.

Loại cường giả cấp như vậy, vừa rồi cũng không có động thủ, lại làm sao có thể cố ý lừa gạt mình hôn mê, mới hạ sát thủ, do đó tự hạ thấp thân phận?

- Là ta lòng dạ tiểu nhân, vẫn mong sư thúc tổ thứ lỗi!

Hiểu rõ điểm ấy, Cổ Mục khom người.

Giết ngươi dễ dàng hơn so với giết con gà. Thật sự muốn động thủ, vẫn không bằng chơi đầu gà.

- Ta nhàn vân dã hạc, trên đường đi qua Hồng Liên thành, thấy khế ước cổ trong thân đại dược vương, mới ra tay cứu giúp. Bởi vậy, mới có thể nghe nói đường đường là Độc Điện phân bộ, vì một vị trí điện chủ nho nhỏ, tranh tới ngươi chết ta sống, không tiếc huynh đệ tương tàn. Không đành lòng để hậu bối độc sư lúc đó thương tổn, lúc này ta mới qua, hi vọng hóa giải can qua!

Ngước mắt nhìn lên trời cao, ánh mắt Trương Huyền lộ ra ý trách trời thương người.

- Chuyện này...

Nghe được đối phương không ngờ vì điều này mới đi tới nơi đây, đám người Liêu Huân âm thầm xấu hổ.

Hóa ra mục đích của vị tiền bối này là điều này. Đám người mình còn tưởng rằng hắn là lừa đảo, tham lam bảo bối gì đó... Bây giờ suy nghĩ lại một chút, cảm thấy thực sự buồn cười.

Khó trách hắn vừa đến liền trực tiếp nói phải sát hạch, thực lực mạnh làm điện chủ. Làm như vậy, chính là tránh khỏi phiền phức và tranh đấu.

Cổ Mục cũng bừng tỉnh hiểu ra. Trước đó hắn suy nghĩ, nếu vị này là sư thúc tổ của mình, địa vị khẳng định rất cao. Vì sao phải giả mạo đặc sứ. Hóa ra là không đành lòng để đệ tử độc sư bị hao tổn.

Hiểu rõ điểm ấy, trong lòng hắn bội phục không thôi. Chỉ sợ cũng chỉ có độc sư chân chính, thật sự yêu thích đối với nghề nghiệp này đến mức tận cùng, mới có ý chí như vậy.

- Được rồi, nếu vị đặc sứ chân chính là ngươi đã tới, ta tiếp tục ở tại chỗ này, cũng không có ý nghĩa, vẫn nên từ biệt thôi!

Lắc đầu, Trương Huyền không nói thêm gì nữa, thân thể thoáng lắc một cái, đi ra ngoài.

Hắn nói những điều này, dựa vào thân pháp thiên đạo vừa rồi uy hiếp, mọi người không dám suy nghĩ nhiều. Một lúc sau, bọn họ lại sẽ phát hiện ra trăm ngàn chỗ hở.

Chỉ có điều, đối với hắn mà nói, mục đích tới Độc Điện là vì đọc sách. Hiện tại sách đã xem xong. Đặc sứ chân chính cũng tới. So với tiếp tục lưu lại ở chỗ này chờ bị lộ, còn không bằng lập tức rời đi.

Chỉ cần rời khỏi phạm vi khí độc, hắn có thể triệu hoán Khiếu Thiên thú. Đến lúc đó còn không phải trời cao mặc cho chim bay, biển rộng rãi tùy cá nhảy.

- Vẫn mong sư thúc tổ cứu ta...

Thấy hắn xoay người rời đi, không nhắc lại chuyện cứu mạng, sắc mặt Cổ Mục trắng bệch. Hắn biết vừa rồi mình nghi ngờ, đã đắc tội đối phương. Lúc này hắn bước hai bước về phía trước, lại quỳ rạp xuống đất.

Phàm là cường giả đều có tôn nghiêm.

Vừa đến lại động thủ với hắn. Đối phương nói muốn giúp giải quyết, còn chưa tin, vẻ mặt nghi ngờ, hắn có thể cao hứng mới là lạ.

Không ra tay giáo huấn, đã coi như là tính tình tốt.

- Ta ra tay cứu người, cần người phải hôn mê. Ngươi e ngại tới an toàn của bản thân, không tin cũng là bình thường!

Trương Huyền lắc đầu.

Thấy giọng nói của đối phương rõ ràng tức giận, không có ý định ra tay, Cổ Mục có chút do dự. Hắn cắn răng một cái truyền âm qua:

- Sư thúc tổ, mong hoan hãy đi Lần này tổng bộ sai ta qua, trên danh nghĩa là đến giúp đỡ điện chủ mới, ổn định phân bộ, trên thực tế là vì hạt sen Xích Diễm ở phân bộ này đã chín!

- Hạt sen Xích Diễm?

- Đúng. Hạt sen Xích Diễm sinh trưởng ở sâu bên trong núi lửa, hấp thu lực lượng của địa mạch. Người tu luyện dùng, có thể tăng hai mươi phần trăm cơ hội, đột phá gông cùm xiềng xích Chí Tôn, trùng kích cảnh giới cao hơn! Ta chính là dừng lại ở bình cảnh không có cách nào đột phá, mới chủ động đích thân đi tới.

Cổ Mục nói ra, không có giữ lại:

- Ta biết lấy thực lực của sư thúc tổ, thứ này vô dụng. Chỉ có điều, nếu như có thể nhận được, đưa cho đệ tử, học sinh sử dụng, cũng là một ân tình lớn.

- Có thể khiến cho người đột phá gông cùm xiềng xích Chí Tôn tăng tỷ lệ lên hai mươi phần trăm?

Trương Huyền chắt lưỡi.

Tu vi đột phá, là dựa vào ý niệm, lòng tin, tích lũy, công pháp... Đan dược giúp đỡ, chỉ có thể xếp ở phía sau. Cơ bản chỉ mang tính trợ giúp. Bởi vậy, dược vật bình thường đối người tu luyện mà nói, công hiệu cũng không phải quá lớn.

Cái này lại có hai mươi phần trăm. Nếu không phải chính tai hắn nghe nói, hắn cũng không thể tin được.

Đừng thấy hai mươi phần trăm không tính là quá cao. Ở trong tu luyện, có thể có loại tỷ lệ này, tuyệt đối xem như là rất nghịch thiên.

Chí Tôn cảnh là cảnh giới cao nhất của võ giả. Chỉ có điều, cũng không phải là cực hạn của tu luyện. Đại lục mênh mông vô bờ, khẳng định còn có vô số thực lực vượt quá cường giả siêu cấp Chí Tôn.

Một hạt sen Xích Diễm có thể tăng tỷ lệ đột phá nhiều như vậy, tuyệt đối có thể xưng là vật báu vô giá.

Phân bộ độc sư này còn có thứ tốt như vậy, ngay cả Trương Huyền cũng có chút bất ngờ.

- Được, nói một chút về yêu cầu của ngươi!

Biết đối phương nói ra thứ này, khẳng định có mục đích của chính mình, Trương Huyền nhìn qua.

- Ta chỉ cầu sư thúc tổ ra tay giải quyết tai hoạ ngầm trên người ta. Về phần hạt sen, ta cần một hạt có thể đột phá cảnh giới là được! Nhiều hơn không dám cầu mong xa vời. Số còn lại có thể cống hiến tất cả cho sư thúc tổ.


Cổ Mục nói.


Nghe được lời của đối phương, hắn biết, lấy tình huống thân thể hiện tại, cho dù tìm được hạt sen, cũng không có cách nào đột phá. So với như vậy còn không bằng đổi lấy đối phương ra tay cứu chữa.


Lại nói, hạt sen Xích Diễm tuy rằng là đồ tốt, cũng không phải dễ dàng nhận được như vậy. Bằng không, lão điện chủ cũng không đến mức đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.


Lão điện chủ tử vong, người khác không biết nguyên nhân, nhưng hắn biết rất rõ. Phân bộ này vì cái chết của lão điện chủ, đặc biệt viết thành sách, đưa tới. Hắn vừa vặn thấy được nội dung.


Không phải bị mắc bệnh giống như lời đồn bên ngoài. Mà là hạt sen Xích Diễm chín, hắn muốn đi hái, lập tức bị Địa Tâm Hỏa thiêu thành tro tàn.


Đường đường là cường giả Chí Tôn, cũng không chống đỡ nổi. Không có gì bất ngờ xảy ra, có khả năng còn cần dựa vị trước mắt này, mới có thể có được hạt sen.


Cho nên, nghĩ trước lo lắng sau, còn không bằng nói ra tin tức này, đổi lấy điều này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK