- Đi vào!
- Đỗ Mạc Hiên đã đi vào rồi. Chỉ cần nhìn hành động khi đi ra của hắn một lúc nữa là có thể biết rõ!
- Đúng vậy, tiếp tục chờ đi...
...
Tai mắt của rất nhiều thế lực lớn ẩn giấu ở xung quanh nhìn thấy hắn tiến vào phủ đệ cùng không vội vã rời đi mà từng người, từng người tiếp tục đưa mắt tập trung vào đây.
La Trùng cũng không vội vã mà yên tĩnh chờ đợi.
...
- Là ta có mắt mà không thấy núi thái sơn, kính xin Dương sư tha tội!
Vừa tiến vào phòng, Đỗ Mạc Hiên không còn vẻ nghi hoặc và kiêu ngạo như trước đó mà trực tiếp phủ phục xuống dưới mặt đất.
- Đứng lên đi!
Trương Huyền khoát tay áo một cái.
Từ học viện trở về, tìm một nơi yên lặng không có người, hắn lại lần thứ hai ngụy trang thành dáng vẻ Dương Huyền, trở lại phủ đệ.
Lần này hắn một lát cũng đã hơn nửa ngày, cũng tiêu diệt kiêu ngạo của tên này, cho nên lúc này hắn mới bảo Tôn Cường gọi hắn ta đi vào.
- Xin Dương sư không để ý tới hiềm khích mà lúc trước cứu ta!
Đỗ Mạc Hiên cũng không đứng dậy mà tiếp tục quỳ ở trên mặt đất.
- Nếu ta đã bảo ngươi đi vào thì tự nhiên sẽ ra tay, đứng lên đi!
Trương Huyền lạnh nhạt nói.
Nghe thấy hắn nói như thế, sắc mặt của Đỗ Mạc Hiên lúc này mới vui vẻ, lại sốt ruột vội vàng đứng dậy.
Ánh mắt của Đỗ Viễn theo ở phía sau cũng sáng lên, đồng thời cũng có chút nghi hoặc.
Không phải trước đây phụ thân bị bệnh nặng hay sao? Chẳng lẽ, vị danh sư trước mắt này, trước đây đã có thể trị hết bệnh hay sao?
- Biết tại sao trước kia ta lại nói ngươi là súc sinh hay không?
Trương Huyền nhìn sang rồi nói.
- Biết!
Đỗ Mạc Hiên đáp một tiếng.
Tôn Cường, Đỗ Viễn cũng không nhịn được gật đầu một cái.
Trước đó vị Dương sư này chỉ liếc mắt nhìn đã nói Đỗ trưởng lão là súc sinh, vốn hắn tưởng rằng là đối phương đang nhục mạ mình. Mà bây giờ nhìn lại, e rằng cũng không đơn giản như vậy.
Chỉ là, thứ khiến cho bọn họ nghi hoặc và không hiểu chính là, rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến cho hắn ta bị mắng là súc sinh, không những không có một chút tức giận nào mà vẻ mặt còn rất là hưng phấn?
Chỉ là bọn hắn không nghi hoặc quá lâu thì âm thanh của Trương Huyền đã vang lên.
- Mười năm trước, người người đều biết ngươi bị bệnh, tu vi giảm mạnh, mà trên thực tế, nếu như ta không nhìn nhầm, ngươi... hòa máu của Tuyết lang thú vào trong thân thể, mưu toan thay máu của mình!
- Làm như vậy sẽ dẫn đến trong thân thể Lang thú kịch độc, mỗi khi đến buổi trưa, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều mọc ra đầy lông trắng. Người không ra người, thú không ra thú, trạng thái như súc sinh, ta nói có đúng không?
- Đúng vậy, Dương sư nói không sai một chút nào!
Đỗ Mạc Hiên vội vàng gật đầu.
Tuy rằng trước đó người này nói hắn là súc sinh hắn đã biết rõ nhất định đối phương đã nhìn ra chứng bệnh của mình. Nhưng giờ khắc này đối phương nói không sai một chút nào thì trong lòng hắn vẫn tràn ngập chấn động như cũ.
Không hổ là danh sư chân chính, ánh mắt kinh người, đây chính là chuyện mà ngay cả Nguyên Ngữ đại sư cũng không nhìn ra vấn đề a.
- Chuyện này...
- Máu của Tuyết lang thú? Toàn thân mọc lông trắng?
Nghe thấy lời nói của Trương Huyền, tới giờ mấy người Tôn Cường, Đỗ Viễn mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Đặc biệt là người sau, thân thể hắn không khỏi run lên.
Khó trách mỗi ngày buổi trưa phụ thân hắn đều uống trà lạnh, có thói quen không gặp bất luận người nào. Vốn là hắn tưởng đây là thói quen nhiều năm của phụ thân, thế nhưng có nằm mơ cũng không nghĩ tới lại là vì nguyên nhân này.
Mỗi khi đến buổi trưa toàn thân sẽ mọc ra lông trắng... Hắn sợ bị người khác nhìn thấy cho nên mới cố ý trốn!
Một người trên dưới đều là lông... Không phải là súc sinh thì là cái gì?
Khó trách Dương sư một câu nói ra, không những phụ thân không phản bác mà còn trực tiếp quỳ ở ngoài cửa... Căn nguyên là ở đây.
- Tuyết lang thú là man thú thất phẩm, thực lực tương đương với võ giả thất trọng Thông Huyền cảnh. Toàn thân có lông trắng, tốc độ như gió, máu tươi của nó là một trong các vật liệu chủ yếu để luyện chế Thông Huyền đan. Thứ này có tác dụng khơi thông kinh mạch, đề cao tu vi. Ngươi dùng máu tươi của Tuyết lang thú để thay máu, chắc hẳn đã nhìn qua một số bí tịch, lầm tưởng một khi thành công sẽ khiến cho tu vi của ngươi tiến nhanh a!
Không để ý tới mọi người đang khiếp sợ, Trương Huyền tiếp tục nói.
- Vâng!
Đỗ Mạc Hiên cười khổ, vội vàng gật đầu.
Đúng như vị Dương sư này nói như đúc, lúc trước quả thực hắn đã nhìn thấy ghi chép bên trên một quyển bí tịch, cho nên cho rằng chỉ cần thay máu thành công thì nhất định có thể một lần bước vào Thông Huyền cảnh, trở thành cao thủ võ giả thất trọng.
Ai biết được có nằm mơ cũng không nghĩ tới lại trở thành bắt đầu của một cơn ác mộng.
Mỗi ngày toàn thân đều mọc đầy lông trắng, người không ra người quỷ không ra quỷ, dù cho chỉ có chừng nửa canh giờ, thế nhưng thống khổ mà hắn phải chịu đựng cũng có thể tưởng tượng ra được.
Có thể kiên trì được mười năm cũng là do tâm trí của hắn cứng cỏi, bằng không, nhất định đã sớm tự sát rồi.
- Là ban đầu khi ta còn nhỏ không phân biệt được thật giả đãtùy tiện tin tưởng... Mong Dương sư cứu ta!
Đỗ Mạc Hiên ôm quyền nói.
Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc trước thực sự là đầu óc hắn có vấn đề a.
Trong lúc vô tình có được một quyển thư tịch cổ, vốn hắn còn tưởng rằng đây là chí bảo, đặc biệt là hắn còn thâm nhập vào trong Bất mao chi địa, lợi dụng rất nhiều thủ đoạn để săn giết một đầu Tuyết lang thú, dùng nó để thay máu. Vốn hắn tưởng rằng tu vi sẽ đại thành, trực tiếp tiếp nhận vị trí tộc trưởng. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới lại biến thành kết quả này.
Không phải là đầu óc có vấn đề thì là cái gì chứ?
- Không phân biệt được thật giả? Bản bí tịch kia... Là thật hay!
Trương Huyền nói.
- Là thật?
Đỗ Mạc Hiên còn muốn nói gì đó, thế nhưng sau khi nghe thấy Trương Huyền nói như thế, toàn thân không khỏi chấn động, nói:
- Sao có thể có chuyện đó? Nếu như là thật thì làm sao ta lại biến thành như vậy chứ...
Nếu như bản bí tịch kia là thật, như vậy làm sao bản thân hắn có khả năng trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ nhiều năm như vậy chứ?
Làm sao có khả năng tu vi lại từ Ích Huyệt cảnh rút lui trở thành Đỉnh Lực cảnh, từ đây hoàn toàn thất bại cơ chứ?