Vừa rồi đối phương xông lại, hắn lập tức khai thông khế ước, chứng minh thân phận.
Kết quả...
Lại xuất hiện cảnh tượng trước mắt.
Hắn thoáng sửng sốt một chút, rất nhanh lại hiểu rõ, vì sao nó biến thành bộ dạng này.
Trước đây nó bị điên cuồng đánh một trận, huyết mạch của nó nhận được sự tinh lọc, lúc này mới thuận lợi thăng cấp nửa bước Tông Sư. Hiện tại biết vị trước mắt này chính là chủ nhân, không cam tâm tình nguyện bị đánh mới là lạ.
Thấy hai mắt nó nheo lại, dáng vẻ đầy hưng phấn chờ đợi mình điên cuồng đánh, Trương Huyền bị sặc nước bọt một cái, bất đắc dĩ nhìn qua.
- Cái này... ngươi xem, nó không dám cùng ta đối đầu, tính là ta thắng chứ?
- ...
Mạc Thiên Tuyết, Mạc Vũ.
Trước mắt Phí Hiên vương tử tối sầm.
Đối phương vừa hỏi qua, thế nào tính là thắng. Hắn nói lời chắc chắn cho đối phương biết, đánh cho nó không dám đối đầu, xem như là thắng...
Nhưng... bây giờ còn chưa bắt đầu đánh, con Thanh Ưng thú này lại cam tâm tình nguyện, không dám đối đầu, chờ bị đánh...
Đây tính là cái gì?
Hát đôi sao?
- Ta biết rồi!
Phí Hiên vương tử xiết chặt nắm đấm, đang muốn nổi giận. Đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì, trong mắt chợt lóe sáng:
- Ngươi và Mạc Vũ công chúa đã sớm quen biết. Con Thanh Ưng thú này quen thuộc với ngươi, đương nhiên không dám đối đầu. Ngươi làm vậy là giở trò xấu!
Vừa rồi con Thanh Ưng thú này kiêu ngạo hận không thể lột ra hắn ra. Hiện tại nó lại thông minh linh lợi giống như chó Nhật. Rất rõ ràng, nó đã sớm nhận ra Liễu lão sư này.
Làm không tốt, quan hệ vô cùng mật thiết.
Bằng không, làm sao có thể ngay cả phản kháng cũng không phản kháng, trực tiếp thể hiện ra bộ dáng này?
Thật ra không chỉ hắn kịp phản ứng, Nhiên Mộc đặc sứ, thậm chí Mạc Thiên Tuyết cũng đều suy đoán như vậy.
Chỉ có Mạc Vũ biết, con Thanh Ưng thú này tuyệt đối là lần đầu tiên nhìn thấy vị Liễu lão sư này. Trước đó, nó không có khả năng quen biết được.
- Nói lời khiến người ta tức chết, thiên phú tuyệt hảo, y thuật cao minh, biết ngụy trang, còn cùng Thanh Ưng thú thiên thiết như thế... Ta trước đó tại sao lại không nghĩ tới?
Linh quang lóe lên, thân thể Mạc Vũ run lên.
Trước đó, nàng quá tin tưởng vào tin tức của Danh Sư Đường và phụ vương đưa cho, tận mắt nhìn thấy được vị Liễu lão sư hiện tại và vị kia hoàn toàn không có chút nào tương tự, cũng không mấy nghi ngờ.
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, nàng xem như đã hiểu được.
Người khác không biết, nhưng nàng lại biết rất rõ. Vị kia đối với y thuật cũng vô cùng tinh thông. Ban đầu ở Hồng Liên thành, hắn đã từng thể hiện.
Tiện tay giải quyết ngay cả chứng bệnh ngay cả đám người Mộc Hoành hội trưởng cũng không có cách nào giải quyết, thủ đoạn kinh người... Giải quyết một tường nghi vấn khó xử lý, chắc hẳn cũng không khó khăn!
Thảo nào nàng còn kỳ quái, thế nào Thiên Vũ vương thành thoáng cái xuất hiện hai thiên tài cấp lợi hại như vậy. Hóa ra... là cùng một người!
- Mới vừa rồi là ngươi muốn đánh cược, không phải ta ép buộc ngươi...
Không biết nữ hài trước mắt đã đoán ra được thân phận thực sự của hắn, nhìn về phía vương tử trước mắt, vẻ mặt Trương Huyền khinh bỉ:
- Ngươi không biết là luyến tiếc linh thạch, hau không dám thừa nhận thua! Ngay cả một quả linh thạch cũng không thua nổi, thật là một quỷ nghèo!
- Ngươi...
Sắc mặt Phí Hiên vương tử đỏ lên.
Hắn đường đường là vương tử, bị người trực tiếp mắng thành quỷ nghèo, không thua nổi... Toàn thân hắn cũng sắp bùng nổ.
Nhưng bây giờ xét việc thực mà nói, hắn thật sự thua.
Là do hắn yêu cầu so tài, nội dung cũng do hắn xác nhận. Thậm chí kết quả cũng nghiêm khắc dựa theo lối nói của hắn...
Không quan tâm từ phương diện nào, hắn đều thua, không tìm được bất kỳ lý do gì để đùn đẩy.
- Thua thì thua. Ta vẫn sẽ không thể không tiếp nhận!
Bàn tay run lên, đưa hộp ngọc tới, Phí Hiên vương tử xiết chặt nắm đấm:
- Họ Liễu kia, ngươi thắng ta một lần, có dám cùng ta lại đánh cược một lần nữa hay không. Đặt cược vẫn là cái linh thạch này?
- Đánh cược? Đánh cược gì?
Trương Huyền nhìn qua.
- Rất đơn giản, ngươi không chấp nhận bản thân giở trò xấu giành chiến thắng cũng không sao, có dám cùng ta luận võ công bằng hay không?
Phí Hiên vương tử cắn răng.
Hắn thật sự nổi giận.
Ngươi giở trò xấu mới có thể khiến cho Thanh Ưng thú cam tâm tình nguyện bị đánh. Xem ngươi làm sao có thể thắng được ta!
Đường đường là Thông Huyền cảnh đỉnh phong, đối phó với một sơ kỳ, vẫn có tự tin rất lớn.
- Tỷ thí công bình, thật ra có thể. Chỉ có điều... Ngươi có tiền đặt cược sao? Nếu như không có linh thạch, xem như thôi!
Trương Huyền nói.
Thông Huyền cảnh đỉnh phong mà thôi, thời điểm cấp tương đồng, hắn có thể dễ dàng nghiền ép, huống gì hiện tại.
Chỉ có điều, không có lợi, hắn lười cùng đối phương động thủ.
- Ta...
Sắc mặt Phí Hiên vương tử đỏ lên.
Hắn chỉ có một viên linh thạch, chính là cái trước mắt này. Kết quả bị đối phương thắng được. Nếu còn muốn đánh cược, cũng mất.
Không có đồ đặt cược, ai cùng ngươi so đấu?
- Không có thì thôi. Ta còn có việc phải bận rộn!
Thấy biểu tình này của hắn, Trương Huyền khoát tay áo.
Không có linh thạch, ai cùng ngươi mù quáng lăn qua lăn lại lại gì.
Nhân vật nhỏ của Thông Huyền cảnh đỉnh phong mà thôi.
- Ta không có viên linh thạch thứ hai, nhưng còn có thứ có thể so sánh được với linh thạch!
Nhìn thấy được bộ dạng đối phương không có tiền đừng tìm ta, Phí Hiên vương tử tức tới nghiến răng nghiến lợi. Cổ tay hắn lật một cái, một cái hộp ngọc xuất hiện ở lòng bàn tay. Hắn nhẹ nhàng mở ra. Nhất thời một linh khí xông thẳng đến.
Linh khí là từ trên một gốc cây dược liệu tản ra.
Đúng là bụi Thú Linh thảo hắn mang đến!
- Điện hạ...
Không nghĩ tới Phí Hiên vương tử tức giận, sử dụng thứ này đánh cược, Nhiên Mộc đặc sứ vội vàng khuyên can.
Bụi dược liệu này có tác dụng cực lớn đối với man thú. Nếu như không thể làm đám hỏi, rơi xuống trong tay Thiên Vũ vương quốc, chẳng khác nào tai họa.
- Ngày hôm nay ta không lấy máu rửa nỗi sỉ nhục, sau này còn làm thế nào gặp người?
Phí Hiên vương tử cắt ngang lời của đối phương.