Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt Bạch Vũ y sư trở nên tái mét, gầm thét, muốn lao xuống, vừa mới động đậy, chỉ thấy Thanh Long thú tiến lên đón.

Đại gia hỏa này, mặc dù hình thể to lớn, nhưng tốc độ lại nhanh như thiểm điện, móng vuốt thô to mang theo sắc bén vạch phá không gian, lăng không mà xuống.

Biết không cách nào trốn tránh, Bạch Vũ Thánh y chỉ có thể nghênh đón, nắm đấm xiết chặt, tiến lên va chạm.

Ầm ầm!

Hai cường giả đỉnh phong đối chiến, lực lượng quét ngang, lồng ánh sáng trên lôi đài bốn phía không ngừng lay động, như ẩn như hiện, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ không chịu nổi, trực tiếp nổ tung. Không gian cũng xuất hiện từng đạo gợn sóng, thổi đến đám người liên tiếp lui về phía sau.

- Đến cùng làm sao vậy...

- Thánh thú này lại là chuyện gì xảy ra?

Đám người Phí sư, Phùng Tử Dật bối rối.

Không phải chữa bệnh ư?

Thế nào trong nháy mắt đã đánh nhau? Hơn nữa, đây hẳn là thú sủng đi... thú sủng Thánh Vực bát trọng đỉnh phong, làm sao thuần phục?

- Thú sủng xem như thực lực của Thuần Thú sư, nếu như vừa rồi thật nghĩ không ra, chạy tới khiêu chiến, đoán chừng hiện tại đã chết...

Thân thể Trương Hủ nhẹ nhàng run rẩy, trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh.

Hắn cũng muốn khiêu chiến đối phương, may mắn Phùng Tử Dật trước thời hạn mở miệng, nếu không, chỉ là thánh thú này, không cần ra tay, đặt mông ngồi xuống, đoán chừng liền sẽ tử vong, trốn cũng trốn không thoát.

- Thánh tử Khải Linh sư, đánh Trương Thuần, Trương Phong tơi bời, một kiếm đánh Phùng Tử Dật không cách nào phản bác, mắng chửi Bạch Vũ Thánh y, càng trực tiếp tế ra Thánh thú cường đại như vậy...

Trước đó còn đang suy nghĩ, đối phương thực sự quá vô danh, hiện tại xem ra... Khiêm tốn cọng lông ah!

Chỉ sợ cũng không có gì càng kiêu căng hơn đi!

Người khác kiêu căng, nhiều nhất một cái, mà hắn, mỗi một sự tình, đều để người không đường có thể đi... Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy tâm mệt.

Còn nghĩ, muốn liệt hắn vào đối thủ, hiện tại xem ra, coi như hắn muốn xem đối phương như đối thủ, người ta cũng chưa chắc để ý... Chênh lệch thực sự quá lớn.

Bất đắc dĩ lắc đầu, lần nữa nhìn về phía thanh niên cách đó không xa, lại thấy hắn vẫn không để ý chiến đấu trên không, mà nhìn về phía Liêu trưởng lão, trong hai con ngươi đen nhánh lóe lên vẻ tàn nhẫn.

- Bắt đầu đi!

Phần phật!

Lần nữa nhấc chân đạp tới.

Bành!

Bàn chân rơi vào trên mặt đối phương, người sau đang hôn mê, một chút năng lực phản kháng cũng không có, thẳng tắp từ trên cáng cứu thương bay ra ngoài, đâm vào trên vách tường lôi đài, đập ra một cái hố to.

- Cái này...

Lông mày nhảy một cái, khóe miệng Trương Hủ co giật.

Đây rốt cuộc có bao nhiêu thù bao nhiêu oán?

Lại nói, vị Trương Huyền này đến cùng muốn làm gì?

Thật muốn giết Liêu trưởng lão, hắn cũng trốn không thoát!

Trong lòng chấn kinh, không biết nên làm thế nào, chỉ thấy Trương Huyền một chân đạp bay Liêu trưởng lão trong hôn mê, lần nữa vọt tới, thừa dịp người sau còn chưa rơi vào trên mặt đất, lại một chân đá ra.

Bành!

Liêu trưởng lão giống như quả bóng bay lên, thẳng tắp phóng lên bầu trời.

Lần này, cũng không biết là cố ý, hay vô tình, phương hướng bay lên, vừa lúc ở giữa Bạch y sư cùng Thanh Long thú đang chiến đấu.

Hai bên đang hết toàn lực giao chiến, lực lượng quay cuồng, cường giả nửa bước cửu trọng bình thường cũng không dám tới gần, Liêu trưởng lão chẳng qua Thánh Vực thất trọng, càng lâm vào hôn mê, còn chưa tới trước mặt, liền bị lực lượng tàn phá bừa bãi, tựa như lúc nào cũng sẽ bị ép thành bụi phấn.

- Xong...

Thân thể nhoáng một cái, Phí sư suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Hai đại cao thủ, đánh hung mãnh như vậy, lực lượng toàn bộ thả ra ngoài, trừ Thánh Vực cửu trọng, căn bản không có khả năng ngăn cản... Coi như hắn rơi vào trong đó, cũng hẳn phải chết không nghi ngờ, huống chi vị Liêu trưởng lão trong hôn mê kia.

- Liêu Hâm...

Bạch Vũ Thánh y cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này, nhưng lúc này lực lượng đã thả ra ngoài, không cách nào vãn hồi, la hét một tiếng, không có bất kỳ biện pháp nào.

Ông!

Ngay thời điểm tất cả mọi người cảm thấy Liêu trưởng lão hẳn phải chết không nghi ngờ, đột nhiên trong cơ thể kêu khẽ một tiếng, sương lạnh hiện lên ở bên ngoài thân nhất thời mở rộng, tạo thành một viên cầu sương mù đường kính khoảng ba mét.

Viên cầu phồng ra, lan tràn lên phía trên, tựa như một đóa hoa sen to lớn.

Hai bên công kích vô cùng cuồng bạo, rơi vào trên hoa sen, người sau lắc lư một cái, vậy mà không có nghiền nát, Liêu trưởng lão trong hôn mê cũng không bị tổn thương. Phảng phất như đóa hoa này cứu hắn một mạng.

- Cái này...

Xuất hiện biến cố như vậy, Bạch Vũ Thánh y cùng Địa Ngục Thanh Long thú, tựa hồ cũng sửng sốt một chút, cảm thấy tràn đầy khó tin.

Bọn họ một người một thú đối công, trận pháp toàn bộ đại điện cũng không chịu nổi, một đóa hoa sen liền ngăn lại... Đây rốt cuộc là thứ gì?

- Chính là thời điểm này...

Dường như đã sớm biết sẽ xuất hiện loại tình huống này, phía dưới Trương Huyền nhíu mày, cổ tay khẽ đảo, Lạc Huyền Thanh cho viên Linh Thạch tuyệt phẩm kia xuất hiện ở trong lòng bàn tay, tay trái nắm, bỗng nhiên khẽ hấp.

Ầm ầm!

Linh khí mạnh mẽ, cuồn cuộn đi vào trong cơ thể của hắn, bổ khuyết lấy hao tổn trước đó, nhíu mày, tay phải đột nhiên điểm một cái.

Tê lạp!

Linh Hư kiếm phá không bay ra, thẳng tắp chém xuống Liêu trưởng lão ở trên không.


Một kiếm này, còn ở trên không, liền tạo thành một đạo kiếm mang dài mấy chục thước, phảng phất như muốn cắt ra không gian, để cho người ta khó mà phòng ngự.


Phốc!


Kiếm mang rơi vào hoa sen bên ngoài thân Liêu trưởng lão, không biết chém ở nơi nào, hoa sen nguyên bản phòng ngự vô địch, thế mà lập tức vỡ vụn ra.


- Làm sao có thể?


Bạch Vũ Thánh y ngẩn người.


Hắn cùng Thanh Long thú liên thủ cũng không thể phá hủy hoa sen, đối phương dùng một đạo kiếm khí liền bổ ra, chẳng lẽ, thực lực của người này, còn mạnh hơn hắn?


Đã đạt đến Thánh Vực cửu trọng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK