- Ta đã uống, ngươi tùy ý? Đây là rượu ngon sao!
- Uống kịch độc uống mây trôi nước chảy như thế... Quá lợi hại!
- Đúng vậy, bất kể có phải là tân sinh hay không, có phải phách lối hay không, chỉ bằng vào phần thái độ này, ta liền phục!
...
Nhìn thấy Trương Huyền ở trên đài, không nói hai lời, liền đổ độc dược vào miệng, dưới đài một hồi xôn xao.
Vừa rồi hắn mở nắp bình, tất cả mọi người cảm nhận được trong bình ngọc có khí tức kịch độc tràn trề như sông.
Cầm lấy loại độc dược này, đừng nói Y Sư, coi như Độc sư, chỉ sợ cũng khó nuốt xuống.
Người trước mắt này, lại giống như uống rượu, cực kỳ hưởng thụ, uống đến trong miệng, còn vỗ mạnh vào mồm, để bọn hắn bội phục không thôi, coi như không ít lão sinh trước đó có thành kiến, cũng đều phục sát đất.
Uống độc dược cũng uống tiêu sái như vậy... Danh Sư học viện tìm không ra người thứ hai!
- Ngươi...
Không nghĩ tới tên này nói uống liền uống, căn bản không cho hắn cơ hội phản ứng, bờ môi hắn quất loạn.
Cái gì gọi là ta cạn, ngươi tùy ý?
Mẹ nó, một hồ lô lớn này, chừng bốn năm cân, hơn nữa mùi hôi như thế... Để ta làm sao uống?
- Ta đã uống hết kịch độc của ngươi, ngươi còn không muốn uống sao? Không uống cũng được, quy tắc là ngươi định, không tuân thủ, ta sẽ lập tức báo cáo công hội, hủy bỏ tư cách Y Sư của ngươi!
Trương Huyền khoát tay áo.
- Ngươi...
Sắc mặt tái xanh, Vưu Hư cảm giác mình tùy thời sẽ nổ tung.
Trước đó nghe nói tên này tà môn, một mực không xem ra gì, không nghĩ tới thật sự!
Y Sư tháp biến thành như vậy, bức đến bản thân không thể không nghênh chiến, kết quả... Lại lấy nước tiểu Thánh thú ép mình uống hết...
Không uống, thua, bị hắn xứ lý.
Uống, một thế anh danh trôi theo nước chảy.
Lựa chọn lưỡng nan.
Uống cũng không phải, không uống cũng không phải.
Vốn cho rằng tỷ thí giải độc, là một chiêu diệu kỳ hắn suy nghĩ, hiện tại xem ra, diệu cái rắm ah, quả thực thối khó dằn nổi, a, không, là khai khó dằn nổi!
- Được rồi, mặc dù Thanh Cam linh dịch là nước tiểu, nhưng quả thực là một loại dược liệu...
So với thanh danh, vẫn là sinh mệnh quan trọng hơn.
- Uống thì uống!
Vưu Hư cắn răng, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn, một tay nắm lỗ mũi, một tay cầm hồ lô, ngửa đầu uống vào.
Lúc trước tiền bối sáng lập nghề nghiệp Y Sư, đã từng nếm qua đủ loại nước tiểu Thánh thú, lưu lại phối phương chữa bệnh, thật phải nghĩ thoáng, cũng không tính là gì.
Ừng ực, ừng ực!
Mùi khai trong Thanh Cam linh dịch, làm môi hắn quất loạn, nước mắt chảy ròng.
Hồ lô của Mi trưởng lão rất lớn, chứa đựng ít nhất bốn năm cân nước tiểu, càng uống sắc mặt càng đỏ lên, kéo dài đến hơn ba phút, lúc này mới uống hết toàn bộ.
Nước tiểu Thánh thú, so với nhân loại càng thêm gay mũi khó ngửi, trước không nói có độc hay không, chỉ riêng mùi, liền để hắn có chút buồn nôn, bất cứ lúc nào cũng sẽ nôn mửa.
- Được rồi!
Phun ra một hơi mang theo mùi khai, Vưu Hư hung dữ nhìn qua.
Đang muốn nhìn gia hỏa đối diện có trúng độc hay không, chỉ thấy hắn dựng thẳng lên ngón tay, vẻ mặt bội phục nhìn qua:
- Uống hết? Lợi hại, ta nói ngươi tùy ý, ý tứ rất đơn giản, không cần uống hết toàn bộ. Độc dược này của ta, uống một ngụm là đủ rồi, không nghĩ tới Vưu Phó viện trưởng khẩu vị đặc biệt, vừa uống liền không dừng được... Tại hạ bội phục!
Mục đích của Thanh Cam linh dịch, chỉ là vì che giấu Thiên Đạo chân khí đặc thù, chỉ cần uống một ngụm, chân khí liền có thể chui vào thể nội, phía sau uống hay không cũng là râu ria.
Không nghĩ tới tên này thật hung ác, uống hết một hồ lô lớn như thế, cũng thật lợi hại.
- Ngươi...
Thân thể Vưu Hư nhoáng một cái, phun ra một ngụm chất lỏng màu vàng, trong miệng tràn đầy mùi khai.
Uống một ngụm là được, em gái ngươi!
- Xem như ngươi lợi hại! Hi vọng ngươi có thể cười đến cuối cùng! Trong vòng nửa canh giờ, không giải hết độc, coi như thua...
Biết đấu võ mồm với đối phương, khẳng định không cách nào chiến thắng, Vưu Hư chẳng muốn phân trần, cắn răng khẽ nói.
- Nửa canh giờ? Không cần, ta đã giải độc...
Trương Huyền im lặng nhìn qua.
Độc của đối phương rất lợi hại, đổi lại trước kia, cho dù có Thiên Đạo chân khí, muốn hoàn toàn hóa giải, cũng cần công phu rất lớn. Hiện tại, linh hồn cùng Tiên Thiên Độc Hồn thể Ngụy Như Yên giao hòa, coi như thể chất không phải Tiên Thiên độc thể, cũng không kém nhiều.
Dù kịch độc của đối phương lợi hại, nhưng đối với hắn, giống như đồ uống không có chút hiệu quả nào.
Trái lại, rất nhiều linh tính trong dược vật tiến nhập thể nội, để tu vi của hắn càng thêm vững chắc, nhất là Vu hồn, hầu như hấp thu tất cả nọc độc, từ độ cao mười mét, lại có gia tăng, còn tăng lên bao nhiêu, không có ly thể là nhìn không ra, nhưng lực lượng hùng hậu hơn rất nhiều.
Nói cách khác, cái độc dược này, hắn uống không những không có việc gì, còn trợ giúp tu vi.
- Giải?
Vưu Hư lảo đảo, suýt chút nữa từ trên đài rơi xuống.
Thật hay giả?
Độc dược này, là chỗ dựa lớn nhất của hắn, coi như người tu vi cao hơn gặp gỡ, cũng có thể tuỳ tiện độc chết... Kẻ trước mắt này, ngay trước mặt uống vào, thuốc gì cũng chưa ăn, cái gì cũng không có làm, làm sao có thể giải?
- Đúng vậy, nếu như ta không nhìn lầm, độc dược này của ngươi là Thanh Diệp Liên Tâm Thảo cùng Vô Thần hoa làm chủ phối chế thành, trong đó tăng thêm bảy bảy bốn mươi chín loại dược vật. Thánh giả bình thường dùng một giọt, trái tim cùng tinh thần liền bị ăn mòn, tại chỗ độc chết.
- Không chỉ như thế, thứ này, còn có tác dụng gây tê liệt tinh thần, dùng ít mà nói, có thể để người ta nghe theo phân phó, cường giả Thánh cảnh cũng khó có thể đào thoát, cực kỳ bá đạo!
Trương Huyền cười nhạt một tiếng:
- Độc dược là rất lợi hại, có điều với ta, không tính là gì. Trùng hợp có thể giải quyết! Còn giải dược, rất đơn giản, Thanh Trúc tử ba tiền, Y Ngân thảo hai tiền, Bạch Chỉ mộc bốn tiền... hai mươi ba gốc dược liệu dung hợp biến thành bột phấn, không cần luyện chế, cũng có thể giải độc.