Trương Huyền lắc đầu.
- Vậy... là hậu nhân của Nghiêu Hổ Tông tông chủ?
Hồ Vân Sinh hỏi tiếp.
Trương Huyền tiếp tục lắc đầu.
- Vậy...
Hồ Vân Sinh liên tục hỏi mười Tôn gia nổi danh ở Hồng Viễn Đế Quốc.
- Không cần nghĩ, tại hạ chỉ là tán tu, không môn không phái, nghe ngóng Độc Điện, là có chút việc tư cần xử lý, sẽ không liên lụy đến những người khác, yên tâm đi, ta sẽ không nói là từ chỗ ngươi lấy được tin tức!
Thấy đối phương có tư thế đánh vỡ nồi hỏi đáy, Trương Huyền khoát tay áo nói.
- Tán tu?
Hồ Vân Sinh cười cười:
- Thì ra là thế, nếu như Tôn huynh cam đoan như thế, ta cũng không nói nhảm, ta chỗ này có một chút tin tức liên quan tới Độc Điện, chỉ bất quá không kỹ càng... Chu Khiếu, ngươi đi lấy tới cho vị Tôn huynh này!
- Vâng!
Chu Khiếu gật đầu đứng dậy, còn chưa đi ra gian phòng, liền nghe được đối phương phân phó:
- Không vội, trước phái người mang chút rượu và thức ăn tới!
Nói xong nhìn về phía Trương Huyền:
- Tôn huynh đừng có gấp, những tài liệu này, sửa sang lại cần một ít thời gian, ta và ngươi không ngại uống vài chén!
Chu Khiếu gật đầu lui ra ngoài, thời gian không lâu, liền bưng điểm tâm cùng một bầu rượu đến.
- Tôn huynh mời!
Nhẹ nhàng cười cười, Hồ Vân Sinh rót đầy chén rượu.
Trương Huyền gật đầu bưng chén rượu lên, vẻ mặt chân thành nhìn qua:
- Không biết Hiên chủ xưng hô như thế nào?
- Quên tự giới thiệu rồi... Tại hạ họ Hồ!
Hồ Vân Sinh nói.
- Hồ? Ta vừa vặn có một bằng hữu cũng họ Hồ, bất quá, nàng giảo hoạt giống như Hồ, nhìn bộ dạng của Hồ huynh, lại hết sức chân thành!
Trương Huyền cảm khái.
- Đó là tự nhiên, ngươi đến nơi này của ta, chính là khách nhân, buôn bán lấy tín làm gốc, tự nhiên phải chân thành đối đãi!
Che giấu vẻ lúng túng trên mặt, Hồ Vân Sinh vội nói.
- Cũng phải, việc buôn bán, tự nhiên phải chân thành một ít, cạn!
Hàn huyên hai câu, Trương Huyền giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
- Cạn!
Hồ Vân Sinh gật đầu, dùng miệng mấp máy chén rượu, để xuống.
- Hồ huynh không uống, có phải xem thường Tôn mỗ hay không?
Thấy hắn nhấp một chút, Trương Huyền nhướng mày.
- Đương nhiên không phải, ta chỉ là có nhiều sự tình, hơn nữa bản thân tửu lực rất kém, vì vậy...
Khóe miệng Hồ Vân Sinh co lại, vội vàng giải thích.
- Cái gì tửu lực kém, ngươi nói ngươi chân thành, uống rượu tự nhiên cũng phải chân thành một ít, tới, ta giúp ngươi!
Nở nụ cười, tay phải của Trương Huyền đè bả vai của đối phương, tay trái bưng chén rượu của đối phương lên, đưa tới miệng của hắn.
Thấy gia hỏa này lại ép mình uống rượu, Hồ Vân Sinh tràn đầy không vui, sắc mặt trầm xuống:
- Không cần làm phiền Tôn huynh, ta tự mình tới...
- Không nhọc phiền, tất cả mọi người là bằng hữu, không cần khách khí...
Nhẹ nhàng cười cười, khóe miệng Trương Huyền giơ lên.
- Ta...
Thấy đối phương quyết ý muốn rót chén rượu này vào miệng hắn, chân khí trong cơ thể Hồ Vân Sinh vận chuyển. Đang muốn giãy giụa bàn tay của đối phương, đẩy chén rượu ra, lại phát hiện toàn thân như bị giam cầm.
Chân khí của đối phương, giống như gông xiềng không thể phản kháng, khóa lại toàn thân hắn, khẽ động cũng không thể động.
- Cái này...
Đồng tử co rụt lại, lưng tràn đầy mồ hôi lạnh.
Lúc trước chỉ cho rằng đối phương là Tòng Thánh, không để vào mắt, cảm nhận được cỗ lực lượng này, lập tức rõ... Ở nơi nào là Tòng Thánh, coi như hắn là Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong, cũng chỉ có phần bị hành hạ!
Gia hỏa này, quả thực chính là giả heo ăn thịt hổ.
Từ đâu xuất hiện a?
Mấu chốt nhất là, đối phương tựa hồ nhìn ra rượu của hắn có vấn đề, lúc này mới cứng rắn ép mình...
- Đến, uống đi, không cần khách khí!
Đang khiếp sợ, liền thấy đối phương nâng chén rượu, đã đưa tới trước miệng, không nói lời gì, liền đổ xuống.
- Khục khục khục!
Hồ Vân Sinh bị sặc, nước mắt chảy ròng, đang muốn nói chuyện, liền thấy đối phương cầm hồ lô rượu lên, cũng không có giải thích, liền trực tiếp nhét vào trong miệng của hắn.
Ừng ực, ừng ực, ừng ực!
Tửu thủy theo cổ họng rót vào, thiếu chút nữa sặc chết.
Đây chính là tửu thủy ẩn chứa kịch độc, uống nhiều như vậy, cho dù có giải dược, cũng chịu không được a! Không nghĩ tới mỗi ngày đánh nhạn, lại bị nhạn mổ mắt!
Cô cô cô cô!
Thời gian nháy con mắt, bị đối phương nắm miệng, đổ vào một hồ lô rượu.
Rót xong, lúc này đối phương mới thả tay, cười nhìn qua:
- Vẫn là rượu của ngươi dễ uống, mùi vị như thế nào?
- Ngươi...
Sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Hồ Vân Sinh vội vã lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng, nhìn về phía trung niên nhân đối diện, ánh mắt lộ ra sát ý:
- Ngươi rút cuộc là người nào?
- Ta là Tôn Cường, vừa rồi chẳng phải nói với ngươi rồi sao?
Trương Huyền cười cười, vỗ trán một cái:
- A, đúng rồi, vừa rồi ta không cẩn thận ở trong rượu của ngươi thêm chút gia vị, có chút mãnh liệt, không biết ngươi có quen hay không...
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Hồ Vân Sinh trắng nhợt, cảm thấy toàn thân cứng ngắc, phun ra một ngụm máu tươi.
- Ngươi hạ độc ta?
Đồng tử của Hồ Vân Sinh co rụt lại:
- Ngươi là Độc Sư?