Ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên.
Cực cực khổ khổ chỉ điểm cho Mộc Tuyết Tình, còn truyền thụ kiếm pháp. Sư đồ tạm biệt, không nghĩ tới nhận được cảm kích thật sự, lại nhận được một quyển sách màu vàng.
Cách thiên đạo này, cụ thể có bao nhiêu hiệu quả, tuy rằng hắn không biết, nhưng có thể dễ dàng nâng cao mức độ tâm cảnh, khiến bản thân ghi nhớ vô số tri thức. Hai thứ này, lại tương đương với vật báu vô giá.
- Lão sư, bất kể lão sư đi tới chỗ nào, chúng ta đều trở lại tìm lão sư!
Trong lòng âm thầm thề, Mộc Tuyết Tình dẫn theo mọi người xoay người rời khỏi đó.
Gian phòng rất nhanh trở lại vắng vẻ, chỉ có Lộ Trùng vẫn không đi theo, mặt vẫn không đổi sắc đứng tại chỗ.
- Ngươi...
Trương Huyền đang muốn nói chuyện, đã bị hắn cắt ngang.
- Lão sư, một mình ta không rễ không bình. Lão sư đi đâu, ta đi tới đó!
Trong ánh mắt Lộ Trùng mang theo sự kiên định.
- Được rồi!
Thấy hắn hoàn toàn không có chút do dự nào, Trương Huyền hiểu rõ tính tình của người học sinh này, biết khuyên bảo nhiều hơn nữa cũng vô dụng, lúc này gật đầu.
Xử lý xong rất nhiều học viên, vừa ra khỏi phòng, Lưu sư lại tiến lên nghênh đón, lộ ra vẻ lo âu.
- Lại để cho bọn họ quỳ như vậy sao?
Đám người Trịnh Dương, Viên Đào, Vương Dĩnh vẫn quỳ ở đại sảnh, vẫn không nhúc nhích. Chẳng lẽ vẫn quỳ xuống như vậy?
- Tu vi bọn họ thăng cấp quá nhanh, có chút tức giận nóng nảy không ổn định. Quỳ thêm một ít thời gian, cũng có thể khiến cho tâm cảnh càng trầm ổn, làm việc không lỗ mãng như thế!
Trương Huyền nói.
Hạ độc với hắn mà nói, căn bản không gọi là chuyện gì. Tất nhiên hắn cũng sẽ không tức giận. Sở dĩ hắn cố ý lạnh nhạt, khiến cho bọn họ quỳ gối tại chỗ không quan tâm không hỏi tới, mục đích chỉ có một, rèn luyện tâm cảnh, khiến cho bọn họ sau này, đi xa hơn.
Thật giống như Lộ Trùng, trải qua biến cố gia tộc, tâm giống như sắt thép. Cho dù mấy ngày ngắn ngủi tu vi đột nhiên tăng mạnh, cũng không có một chút không thực, ngược lại càng lắng đọng.
Đám người Trịnh Dương, Viên Đào, Vương Dĩnh một đường đi theo mình, tiếp nhận giáo dục tốt nhất, quen với sự ưu việt, là thời gian cho bọn họ học một bài học, khiến cho bọn họ hiểu rõ khó khăn của sự tu luyện, không nên quá đắc ý.
- Không sai. Là ta quên...
Lưu sư gật đầu. Giờ này phút này, đối với vị sư huynh này, hắn thật sự bội phục không thôi.
Thời điểm vừa nhìn thấy vị sư huynh này, làm một chuyện gì cũng rất non nớt. Mà bây giờ, đã có phong độ của “sư”, khắp nơi đều có phong độ của “sư“.
Người làm sư, không chỉ cần nâng cao tu vi của học sinh, còn phải củng cố tâm cảnh.
Nếu như so sánh tu luyện với kiến trúc, tâm cảnh chính là dàn giáo sắt thép bên trong kiến trúc.
Không có dàn giáo, cho dù có nhiều cục đá hơn nữa, kỹ xảo cao siêu tới đâu, độ cao sau này cũng có hạn. Hơn nữa, rất khó tiếp nhận mưa gió.
Mượn đề tài để nói chuyện của mình, phong thái nghiêm nghị trừng phạt đối với mọi người, trên thực tế lại đang cực khổ rèn luyện...
Không trải qua một hồi xương cốt hoàn toàn lạnh lẽo, sao được mùi hương hoa mai thoảng vào mũi!
- Chỉ mong bọn họ có thể hiểu rõ một hồi khổ tâm của sư huynh...
Lưu sư xúc động.
Có đôi khi học sinh không hiểu vì sao lão sư nghiêm khắc như vậy, do đó sinh lòng phản nghịch. Đợi cho tới thời điểm hối hận, đã không kịp.
Trương Huyền gật đầu, cùng Lưu sư hàn huyên một lát, sau đó đi ra phủ đệ, xử lý chuyện còn lại.
Đám người đại dược vương, Liêu Thanh đã rời khỏi vương thành. Quý gia đến đây chịu nhận lỗi, đưa qua không ít đồ, bị hắn một đầu thu vào chiếc nhẫn trữ vật.
Chuyện của Quý gia, vốn là không tính là chuyện gì cả. Hắn cũng không có ý định truy cứu.
Chuyện xử lý xong, đã đến đêm khuya.
Ngày hôm sau, hắn đi tới nghiệp đoàn y sư, quét tất cả sách chưa xem xong một lần, lại tới mấy nghiệp đoàn khác trong vương quốc, thu nhận tất cả sách tiến vào Đồ Thư Quán. Hắn vội vàng đến khi bầu trời tối đen, lúc này mới trở lại phủ đệ.
- Bắt đầu đi!
Tinh thần thoáng động, một quyển sách màu vàng được điều động ra.
Hai vị danh sư tứ tinh, chỉ mặt đọc tên muốn gặp Dương Huyền, một mực không gặp khẳng định không thể được. Nếu không muốn bị đối phương nhìn thấu, chỉ có nắm giữ lượng tri thức phong phú. Dù sao hiện tại có hai quyển sách màu vàng, sử dụng một cái cũng không tính là lãng phí.
- Học tập tri thức...
Ầm ầm!
Dựa theo ý niệm phát sinh, phát ra chấn động mãnh liệt, quyển sách màu vàng đột nhiên phóng ra tia sáng chói mắt. Nội dung quyển sách ghi lại bên trong Đồ Thư Quán, trong nháy mắt truyền thụ đến, tiến vào trong đầu. Trước mắt Trương Huyền tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
...
Nghiệp đoàn y sư.
Nhìn Mộc Hoành y sư nằm trên mặt đất vẫn không có cảm giác gì, vẻ mặt Thành Phong y sư bất đắc dĩ.
Vị hội trưởng tiền nhiệm này, chạy đến Lâm gia giúp người ta giải độc. Kết quả... độc không giải được, người biến thành như vậy.
Đường đường y sư tam tinh... Thật là mất mặt.
- Thành Phong y sư, có thể có phương pháp cứu chữa hay không?
Học sinh của Mộc Hoành y sư, chính là y sư nhị tinh của nghiệp đoàn Tạ Thuận Đạt.
Lúc này, hắn đang đầy khẩn trương nhìn qua.
- Tất cả biện pháp đều đã sử dụng. Hắn trúng độc... thật sự quá lợi hại. Ta bất lực!
Thành Phong y sư lắc đầu.
Chất độc này, nghiên cứu cẩn thận, có thể cùng chân khí dung hợp, khiến người ta căn bản không có cách nào.
- Trừ khi...
- Cái gì?
Sắc mặt Tạ Thuận Đạt căng thẳng.
- Trừ khi Liễu hội trưởng, cũng chính là Trương sư tự mình ra tay. Hắn có thể giải quyết nhiều tạp chứng nghi vấn khó khăn như vậy, y thuật kinh người, độc này tuy rằng lợi hại, nhưng có thể có phương pháp giải quyết!
Thành Phong y sư nói.
- Trương Huyền...
Nghe được cái tên này, Tạ Thuận Đạt chẳng những không cao hứng, sắc mặt trái lại trầm xuống, phát ra tiếng gào thét thật dài:
- Chính là học sinh của hắn hạ độc. Nhất định là hắn cấu kết với điện chủ của Độc Điện gây ra!
Liêu điện chủ kia thấy vị Trương Sư này, giống như thấy cha ruột, kêu lên một tiếng cung kính.
Mộc Hoành y sư thân trúng kịch độc, điện chủ của Độc Điện lại xuất hiện. Nếu nói hai người không có quan hệ, ai sẽ tin tưởng?
- Làm càn. Lời này không thể nói bậy!
Thành Phong y sư nghiêm sắc mặt: