Trương Huyền khẽ cười, mí mắt giơ lên:
- Ta nói lại có sai không?
- Ngươi, ngươi...
Âm thanh kinh hoàng.
Thiên đạo công bằng, tuy rằng vu hồn sư cho dù tu vi không đủ, cũng có thể có tuổi thọ người bình thường khó có thể tưởng tượng được, nhưng cũng có thống khổ người bình thường khó có thể hiểu được.
Không thể yêu, không thể hận, rất nhiều hạn chế, sống ở trong bóng tối u ám, sống không bằng chết.
Chỉ là... năm suy giảm hồn lực, càng còn chỗ thiếu hụt vu hồn sư không thể nói ra, cho dù Danh Sư Đường năm đó cũng không có cách nào hiểu rõ. Người này làm thế nào biết được?
Đơn giản là nhìn Dẫn Hồn quyết một lần?
Nếu thật sự như vậy, lý giải đối với công pháp, cũng quá sâu!
- Ngươi... nói những điều này cũng vô dụng. Không quan tâm võ giả hay vu hồn sư, chỉ cần tu luyện, chính là chống lại trời, làm sao có thể thuận buồm xuôi gió? Hồn lực có năm suy, tu luyện cũng có năm kiếp, thiên, địa, nhân, tài, pháp! Nếu đều như vậy, còn không bằng tu luyện vu hồn, tuổi thọ vô hạn!
Sau khi hết khiếp sợ, giọng nói khôi phục lại, bực bội nói.
Chỉ cần là tu luyện, thì không thể bảo đảm an toàn. Chung quy sẽ gặp phải đủ loại chiến đấu, tử thương khó tránh khỏi.
Có người từng đặc biệt tính toán qua, một nghìn võ giả, muốn đạt được Hóa Phàm cảnh đỉnh phong, ít nhất phải chết chín trăm chín mươi chín người, thật sự là ngàn dặm chọn một.
Mặc dù có Danh Sư Đường trấn áp, vô cớ đánh nhau bớt đi rất nhiều, nhưng chiến đấu giữa các thế lực, tranh đoạt ngoài sáng tranh đoạt trong tối, tranh đoạt bảo vật với nhau, tu luyện tẩu hỏa nhập ma... Đều là kiếp nạn của võ giả, khiến cho vô số người chết oan chết uổng.
- Tuổi thọ vô hạn? Tuổi thọ của vu hồn sư là thật sự vô hạn sao?
Trương Huyền lắc đầu:
- Cho dù không ngừng tu luyện, có thể chống lại lưu quang suy giảm, nhưng loại cảm giác vắng vẻ này, ngươi thật sự có thể chịu được? Nếu như ta không nhìn nhầm... Thân thể ngươi từ lâu đã mục nát hầu như không còn! Không có thân thể tẩm bổ, cho dù sống sót, mỗi ngày cũng là dày vò, thống khổ không chịu nổi!
- Không nói gì khác, chỉ nói buổi trưa mỗi ngày, thời điểm dương khí thịnh nhất, đau đớn giống như đâm chọc vậy, lại còn phải tập thành thói quen? Nếu không phải Địa Cung nằm ở dưới đầm lầy, nơi âm u nhất, ngươi cảm thấy chỉ đựa vào một đám hồn phách, có thể sống đến bây giờ sao?
- Ngươi, ngươi...
Nghe nói như thế, giọng nói lại không áp chế được sự kinh hoàng, run rẩy càng lúc càng kịch liệt.
Đối phương nói không sai.
Hồn phách có thể sống sót không giới hạn, nhưng... thân thể lại không làm được.
Hồn phách thoát khỏi thân thể, cho dù trốn ở nơi âm u nhất, mỗi ngày đến buổi trưa, cũng sẽ là dày vò mỗi ngày, sống không bằng chết.
Thậm chí... Hắn đã từng nhiều lần nghĩ tới tử vong. Đáng tiếc, dưới trạng thái linh hồn, công kích vật lý không có tác dụng, cũng không có cách nào giết chết mình, chỉ có thể kéo dài hơi tàn.
- Môn công pháp này có phải có vấn đề hay không? Có phải không đáng đi học hay không?
Thấy giọng hắn thất thố, Trương Huyền tiếp tục nói.
- Đúng là có vấn đề. Nhưng... bất kỳ công pháp nào, cũng không thể không có chỗ thiếu hụt!
Giọng nói gào thét.
- Ngươi sai! Ngươi xem những lời này của Dẫn Hồn quyết, “vô niệm vô tưởng, hồn từ thiên trụ huyệt lưu chuyển, thông qua hối thần huyệt ra”... Nếu như đổi thành “ngưng hồn tập trung phách, phá hối thần huyệt, từ thiên trụ huyệt ra” sẽ là hiệu quả gì?
Trương Huyền nói.
- Thiên trụ huyệt thuần dương, hối thần huyệt thuần âm, từ huyệt vị thuộc tính dương ra, linh hồn tự nhiên có chứa dương tính, sẽ không hoàn toàn nhận âm khí chi phối. Dương chước suy có thể giảm bớt đến mức nhỏ nhất. Thậm chí... không còn tồn tại?
Chủ nhân của giọng nói là cường giả vu hồn sư, nghiên cứu hồn phách không biết bao nhiêu năm. Nghe được khẩu quyết thay đổi, hắn không ngừng nhắc lại, đột nhiên sững sờ ngay ở tại chỗ.
Đối phương tuy rằng chỉ sửa lại mấy chữ, lại làm cho công pháp thoáng cái biến đổi. Sử dụng dương khí của bản thân, tẩm bổ linh hồn của bản thân, cứ như vậy, dương chước suy chẳng khác nào giảm bớt, thậm chí biến mất.
Hai huyệt đạo thay đổi trình tự, lại làm cho sau khi dẫn hồn thành công, vu hồn trở nên càng cường đại hơn.
- Nhưng... sửa như vậy, yêu cầu đối với chân khí cực cao, cần chân khí vô cùng tinh thuần mới được. Nếu không, hối thần huyệt chật hẹp, hồn phách mang theo chân khí, nhất định sẽ không có cách nào thông qua...
Sau một hồi ngây người, hắn lại cảm thấy không thể nào làm được.
Linh hồn của vu hồn sư, mang theo chân khí. Nếu chân khí không đủ tinh thuần, đầy tạp chất, trước qua hối thần huyệt, là không có khả năng thành công.
- Triệu Nhã, biểu diễn chân khí một chút cho hắn xem!
Không trả lời lời của hắn, Trương Huyền quay đầu lại phân phó.
- Vâng, lão sư!
Triệu Nhã bước lên trước, búng ngón tay một cái, một luồng chân khí bắn ra.
- Đây...
Cảm nhận được mức độ tinh thuần của luồng chân khí này, giọng nói kia run lên.
- Có khả năng xuyên qua hối thần huyệt không?
Trương Huyền cười nói.
- Có thể thì có thể... Nhưng cũng không phải chân khí của bất kỳ kẻ nào cũng tinh thuần như vậy...
Giọng nói kia thoáng lộ ra một chút trầm thấp.
- Đừng lo, muốn học không? Bái ta làm sư!
Trương Huyền khẽ cười.
- Ta có thể dạy ngươi!