- Tống sư chính là bắt lấy điểm ấy, mới cố ý khiêu chiến cái này, lần này ghi chép bất bại của Trương sư, đoán chừng sẽ kết thúc!
- Không hổ là Danh Sư chuẩn bát tinh, không có một cái đèn đã cạn dầu, xem ra hắn đã nhìn ra thiếu hụt của Trương sư, lúc này mới cố ý như vậy
...
Lại đợi một hồi, thấy bút lông vẫn không có động tĩnh, đám người dưới đài đã có chút không giữ được bình tĩnh.
Mặc dù Sư Tự Thiên Âm là một loại Sư Ngôn Thiên Thụ, độ khó lại càng lớn, tâm cảnh rất cao, Danh Sư giảng bài rất lợi hại, lần thứ nhất tiếp xúc, cũng rất khó để bút lông viết chữ, Trương sư khả năng là gặp loại tình huống này.
- Ân công, Trương sư hắn...
Hứa trưởng lão cực kỳ lo lắng nhìn qua.
Vị thiếu gia này của ân công, sở dĩ bị người khiêu chiến, là vì cứu bọn họ, nếu bởi vậy bị xử phạt, bị thương tổn, thật sự lương tâm khó an.
- Yên tâm đi, khiêu chiến như vậy, thiếu gia còn không có thua qua!
Tôn Cường khoát tay áo, vẻ mặt không quan trọng.
Từ khi biết thiếu gia, tiếp cận thời gian một năm, trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, sự tình nhỏ như vậy, làm sao lại thua? Đang cực kỳ tự tin, chỉ thấy thiếu gia ở trên đài như có chút mệt mỏi, duỗi lưng một cái, lui về phía sau mấy bước.
- Xong rồi...
Mí mắt lắc một cái, thịt mỡ trên mặt Tôn Cường run rẩy.
Bút lông còn không động, liền xong rồi...
Thiếu gia không phải vô địch sao? Chẳng lẽ lần này không cách nào tiếp tục nữa, muốn chủ động nhận thua? Thấy động tác này của hắn, Diêu Mạn Thiên cũng biến sắc:
- Trương sư, Sư Tự Thiên Âm không có thời gian hạn chế, là từ số lượng từ bao nhiêu định thắng thua...
- Ta biết!
Trương Huyền khoát tay áo:
- Nói nhiều như vậy, hẳn là có thể thắng hắn a!
- Thắng?
Mí mắt đảo loạn, Diêu Mạn Thiên suýt chút nữa bị nước bọt nghẹn chết.
Thiên Âm bút từ khi ngươi bắt đầu nói chuyện, đến bây giờ khẽ động cũng không động, giống như ngủ thiếp đi...
Làm sao có thể chiến thắng?
- Một chữ cũng không có viết, liền muốn thắng?
Tống Hiên cũng sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh.
Đối phương có thể làm cho toàn bộ Danh Sư đường bái sư, hơn nữa xông đường thành công, tâm cảnh tất nhiên đạt đến tình trạng không kém gì hắn, trước đó còn một mực lo lắng, có thể vượt qua chín chữ hay không, hiện tại xem ra...
Quá lo lắng!
Sớm biết như thế, liền không tiêu hao tâm cảnh, đi viết chữ thứ chín!
Quá lãng phí!
- Diêu sư, kết quả đã ra, ngươi tận mắt nhìn thấy, Thiên Âm bút là ngươi mang đến, xin cho ra kết quả...
Tống Hiên ôm quyền, tiến về phía trước một bước.
- Cái này...
Diêu Mạn Thiên chần chừ.
Danh Sư khiêu chiến, là Danh Sư có mâu thuẫn mới tiến hành, một khi một phương nhận thua, một phương chiến thắng chém giết hắn cũng sẽ không bị xử phạt!
Trương Huyền trước mắt này, vừa mới chém giết Thanh Điền Hoàng, lại cứu nhiều người của Thanh Nguyên Đế đô như vậy, công lao vô tận, thật muốn trừng phạt quá đáng, tổng bộ cũng không dễ chịu.
- Không biết... sau khi Tống sư chiến thắng, sẽ cho Trương sư trừng phạt gì? Hắn mới vừa vì Nhân tộc làm ra cống hiến, càng là siêu cấp thiên tài xông đường thành công...
Dừng một chút, cũng không vội tuyên bố kết quả, mà nhắc nhở một câu.
- Diêu sư yên tâm, ta sẽ không giết hắn, có điều, nhục tôn nghiêm của ta, hỏng danh dự ta, không thể nhẹ nhàng tha thứ! Ta muốn phế hắn, để hắn giống như ta... Sau đó cái lô đỉnh đả thương ta kia, hủy diệt linh tính, hơn nữa còn phải công khai xin lỗi!
Mặt mũi Tống Hiên dữ tợn.
- Giống như ngươi?
Khóe miệng Diêu Mạn Thiên giật một cái.
Tên này bị lô đỉnh của Trương Huyền đạp thành thái giám, mặc dù nàng không có tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng có thể nhìn ra...
Muốn Trương Huyền giống như hắn, chẳng phải cũng muốn thiến đối phương? Bất quá mặc dù điều kiện này khắc nghiệt, nhưng chỉ cần mua được Đoạn Tục đan, còn có thể khôi phục, nhiều nhất nhận chút thống khổ cùng sỉ nhục mà thôi.
Còn hủy diệt linh tính của lô đỉnh cùng công khai xin lỗi, thì càng đơn giản.
- Được!
Suy nghĩ một chút, nhìn về phía Trương Huyền:
- Trương sư, thắng bại là chuyện thường binh gia, không cần chú ý, chỉ cần không thương tổn tính mạng, về sau chung quy có cơ hội lật bàn...
Nói xong lắc đầu, nhìn quanh một vòng, thanh âm vang lên:
- Hiện tại ta tuyên bố kết quả...
Tiếng nói còn chưa kết thúc, chỉ thấy Trương Huyền khoát tay áo:
- Diêu sư, cái này không phải còn chưa kết thúc sao? Làm sao lại muốn tuyên bố kết quả?
- Chưa kết thúc? Thiên Âm bút ở dưới Sư Ngôn Thiên Thụ của ngươi, một chữ cũng không viết ra, thắng bại đã phân, sao còn không có kết thúc?
Tống Hiên cười lạnh nói.
Nhiều người làm chứng như vậy, càng có Diêu sư ở bên cạnh, chối cãi là vô dụng.
- Sư Tự Thiên Âm, không phải là không có thời gian hạn chế sao? Hiện tại Thiên Âm bút không động, không có nghĩa là một lát nữa sẽ không viết chữ...
Trương Huyền lắc đầu.
- Một lát nữa? Nói đùa cái gì? Sư Ngôn Thiên Thụ đã giảng xong, không động là không động, thân là Danh Sư thất tinh, chẳng lẽ ngay cả chịu trách nhiệm cũng không có, thua không dám thừa nhận?
Tống Hiên cười lạnh.
- Nó...
Thấy bị đối phương nghi ngờ, Trương Huyền lắc đầu, đang muốn giải thích, liền nghe Diêu Mạn Thiên than thở:
- Trương sư, Thiên Âm bút không động, nói rõ ngươi đã thua...
- Thua?