Trương Huyền cũng không tiến lên, mà bơi ở xung quanh. Sau khi bơi một vòng, cũng không phát hiện cái gì, đừng nói sinh mệnh, ngay cả khoáng thạch cũng không tìm được, sạch sẽ giống như nước lọc.
- Chẳng lẽ đoán sai? Nơi này không có trận nhãn? Hoặc là... Đã sớm bị người khác nhanh chân đến trước?
Trương Huyền cau mày.
- Không đúng, nếu như trận tâm bị lấy đi, khí độc không có khả năng đều đặn như vậy, khẳng định đã sớm hỗn loạn...
Thế giới sa mạc, lấy đi rễ cây, sa mạc biến mất, thế giới rừng rậm, năm đại vương giả rời đi, mặc dù không biết kết quả như thế nào, nhưng không có bọn chúng khống chế, rất nhiều Thánh thú nhất định sẽ không nói quy củ giống như lúc trước... nơi này cũng giống vậy, khí độc phân bố đều đặn, hồ nước nắm giữ năng lực giải độc cực mạnh, nói rõ trận tâm chưa bị phá hoại.
- Minh Lý Chi Nhãn!
Hoa văn xoay tròn ở trong mắt, nhìn quanh hồ nước, quả nhiên phát hiện không đúng. Trong nước vật chất có thể giúp người giải độc tựa hồ dần dần giảm bớt. Bay ra hồ nước, tại nguyên chỗ đợi phút chốc, lần nữa nhìn lại, loại năng lực giải độc này đã khôi phục.
- Lão sư, tìm được chưa?
Triệu Nhã đi tới trước mặt.
- Không có, có điều ta hẳn đoán ra trận tâm là cái gì, qua bên kia bẻ cho ta một cây trúc!
Trương Huyền mỉm cười bàn giao.
Triệu Nhã xoay người rời đi, thời gian không dài, cầm một cây trúc đi tới.
Nhận lấy cây trúc, Trương Huyền nhẹ nhàng run lên, cành phía trên rơi sạch sẽ, chân khí hóa thành một sợi chỉ, từ ngọn trúc lan xuống, vung về phía trước một cái, chân khí chồng chất ở phần cuối, tựa như một mồi câu mỹ vị.
- Đây là... Cần câu? Lão sư muốn câu cá?
Triệu Nhã ngẩn ngơ.
Lão sư vậy mà dùng thân trúc cùng chân khí làm cần câu cá, tính toán câu cá.
- Đúng vậy, nếu như không đoán sai, trận tâm chỉ có thể câu ra, phương pháp khác đều vô dụng!
Trương Huyền cười một tiếng.
Lúc trước nhìn qua không ít sách vở liên quan tới Khổng sư, trong đó có đoạn tử câu mà không cương, dặc bất xạ túc. Nói là Khổng sư dùng cần câu câu cá mà không cần lưới đánh cá bắt cá, dùng phương thức đơn giản thu hoạch con mồi. Vốn cho rằng là Khổng sư nhân từ, giờ phút này mới hiểu được, câu mà không cương ý chỉ, trận tâm trong này, dùng lưới đánh cá, hai tay đi bắt đều không làm được, phương pháp duy nhất muốn thu hoạch, chỉ có một... chính là thả câu!
Đặt mồi câu ở trong nước, Trương Huyền yên tĩnh ngồi xuống. Thả câu, có thể rèn luyện tâm cảnh, để cho người ta không kiêu không ngạo, càng thêm phù hợp tự nhiên.
Người bình thường câu cá, cũng có thể làm cho bản thân dung hợp vào thiên địa, yên tĩnh như bức tranh, huống chi tu vi đạt tới loại cảnh giới như hắn.
Chân khí hóa thành chỉ, theo sóng nước bồng bềnh, Trương Huyền đột nhiên cảm thấy, thế giới khí độc này, không những không đáng sợ như trong tưởng tượng, còn cho người một loại cảm giác chân thực, tự nhiên.
Thời kỳ Thượng Cổ, linh khí đầy đủ, rừng rậm, độc trùng, khí độc không có nhân loại đặt chân chỗ nào cũng có, cùng thế giới này hầu như tương đồng.
Nói cách khác, đây cũng không phải thế giới khí độc, mà là một thâm sơn cổ lâm kéo dài vô số năm.
Nơi này mới có thể tìm được tự nhiên chân lý chân chính. Lúc đột phá Đại Thánh, công pháp tu luyện chậm rãi xoay tròn ở trong người, cả người giống như biến thành một khối nham thạch, một gốc cây, một hạt cát... Cùng tự nhiên hoàn mỹ giao hòa. Tâm cảnh, ở trong an tĩnh chậm chạp tăng trưởng. 29. 91! 29. 92!...
Rầm!
Thời điểm Trương Huyền chìm đắm, sóng nước đột nhiên nhộn nhạo, ngay sau đó một thanh âm vang lên.
- Lão sư, cá đã mắc câu!
Trương Huyền cúi đầu nhìn lại, ngay sau đó nhìn thấy một con cá chép màu đỏ tươi, treo ở trên chỉ chân khí, không ngừng lắc lư, đánh bọt nước văng khắp nơi.
- Đáng tiếc!
Cá mắc câu, để hắn từ trong trạng thái đặc thù khôi phục lại. Nếu không, có lẽ có thể trực tiếp trùng kích Cổ Thánh 30. 0, tâm cảnh đầu tiên đạt tới Cổ Thánh!
Phần phật!
Cổ tay đè thấp, nhẹ nhàng run lên, cá chép bị câu ra mặt nước.
Phần phật!