Muốn danh dự truyền khắp thiên hạ, như vậy ắt không thể thiếu những người theo đuổi này.
Trương Huyền cũng không có nghĩ đến, chỉ là thuận miệng nói một câu mà đã bắt được một vị Danh sư tứ tinh làm tùy tùng.
Vị Trường Thanh nhận thua, cũng tương đương với việc Trương Huyền thuận lợi tấn cấp. Lúc này, các khác lôi đài cũng đều có kết quả, tám người đứng đầu long trọng xuất hiện.
Hai vị thiên tài có tiếng ủng hộ lớn nhất là La Tuyền, Liêu Vũ Chí xuất hiện. Điều khiến hco Trương Huyền có chút ngoài ý muốn chính là, không ngờ Tống Siêu cũng có mặt. Xem ra mặc dù tên này gặp hắn mới trở nên đần độn, thế nhưng trên thực tế lại không chịu nổi như vậy, là thực sự có bản lĩnh.
Nhược Hoan công tử dựa vào sự giúp đỡ của hắn cũng lấy được một vị trí. Chỉ có điều, Trương Huyền cũng biết, kế tiếp muốn thắng, chỉ sợ rất khó, cho nên hắn cũng không quản nhiều như vậy nữa.
- Được rồi, hiện tại tiến hành bốn trận tỷ thí. Mời tám người Danh sư đứng đầu phân biệt đi vào lôi đài của mình. Lôi đài chữ Giáp là Vạn Quốc liên minh Quân Nhược Hoan đối chiến với La Tuyền Lưu Vân tông. Lôi đài chữ Ất Vọng Giang tông Tất Giang Hải đối chiến với Hàn Thanh tông Tống Siêu... Lôi đài chữ đinh Vạn Quốc liên minh Trương Huyền đối chiến với Hàn Khí tông Liêu Vũ Chí!
Hồng sư tuyên bố trận tỷ thí tiếp theo.
- Liêu Vũ Chí?
Nghe được tên đối thủ của mình, Trương Huyền sững sờ.
Tên này trước đó hắn đã nghe qua, là siêu cấp thiên tài gần với La Tuyền, đã từng đoạt giải quán quân đứng đầu.
Không nghĩ tới trong tỷ thí từ tám lấy bốn, bản thân hắn lại gặp phải.
- Trương sư, vị Liêu Vũ Chí này ngươi phải cẩn thận, tỷ thí trước đó ta đều nhìn qua. Gần như đều là luận võ, hơn nữa mỗi lần đều là dùng phương thức nghiền ép để chiến thắng đối thủ!
Tô sư đi tới trước mặt Trương Huyền rồi nói:
- Vừa mới ra trận đã cùng với một vị tuyển thủ khác của Bạch Dương tông đối chiến, ba kiếm đã đánh cho cánh tay đối phương không nhấc lên nổi, chủ động nhận thua!
- Ba kiếm?
- Ừm, ba kiếm đã là số lượng nhiều nhất mà hắn dùng trong trận đấu, trận đầu, thậm chí không có rút kiếm, chỉ dùng vỏ kiếm đã đánh ngất đối thủ...
Khuôn mặt Tô sư rất là ngưng trọng.
Khi Liêu Vũ Chí tỷ thí, trên cơ bản Trương Huyền đều đang so tài, vì vậy người đối chiến với hắn, hắn không có thời gian tìm hiểu qua.
- Nếu như ta đoán không sai... Mặc dù hắn chỉ là Trọc Thanh cảnh đỉnh phong, mà thực lực chân thật, so với nửa bước Hợp Linh cảnh cũng không kém hơn chút nào!
Tô sư nói tiếp.
Trương Huyền gật đầu.
Trọc Thanh cảnh đỉnh phong đã nắm giữ thực lực không kém gì nửa bước Hợp Linh cảnh, vị Liêu Vũ Chí này quả thực rất đáng sợ.
Phải biết rằng, bản thân Danh sư đã vô địch trong cùng cấp bậc, một cấp bậc thấp mà còn có thể vượt qua được Danh sư cấp bậc cao, sức chiến đấu có thể nghĩ.
- Bắt đầu!
Lại nói hai câu, thấy đối phương đã đi đến lôi đài, Trương Huyền cũng không do dự nữa mà nhấc chân đi tới.
Lúc này khí thế toàn thân Liêu Vũ Chí cũng thiêu đốt đến mức cao nhất, cả người giống như là một đạo kiếm mang sắc bén, bất cứ lúc nào cũng sẽ tuốt ra khỏi vỏ.
- Trương sư, ta khiêu chiến ngươi kiếm pháp, kính xin chỉ giáo!
Thấy hắn đã đi tới lôi đài, ánh mắt Liêu Vũ Chí quét ngang tới.
- Được, vừa vặn đoạn thời gian trước ta học một bộ kiếm pháp, còn chưa thử qua.
Trương Huyền cười nhạt một tiếng.
Hắn nói chưa thử qua, không phải là khiêm tốn, mà là sự thật, chẳng những chưa có giao thủ qua với người khác mà ngay cả diễn luyện cũng không có diễn luyện qua.
Nói cách khác, bộ kiếm pháp kia, từ khi học được cho đến bây giờ chỉ là thôi diễn trong đầu, chưa bao giờ dùng vào thực tế. Cho nên uy lực cụ thể lớn bao nhiêu, ngay cả hắn cũng không rõ ràng.
Chính là bản gia tăng của Thiên Đạo kiếm pháp ban đầu hắn tu luyện ở trong đầu trên đường đi tới Băng Nguyên cung.
Ban đầu bắt đầu học Thiên Đạo kiếm pháp, thương pháp đều là chiêu số cơ bản, sau mới sửa sang. Trên cơ bản đều là ý cảnh, ý cảnh không giống, cùng một chiêu số, uy lực cũng hoàn toàn khác biệt.
Chính vì vậy, trong đầu đã có thể tu luyện, thậm chí còn không cần phải tay cầm trường kiếm để diễn luyện từng chiêu.
Học tập kiếm pháp, nhưng lại chưa bao giờ luyện qua, thậm chí không biết uy lực... Từ xưa đến nay, người kỳ quái như thế chỉ sợ cũng chỉ có một mình hắn.
- Hồng sư, ta có cái yêu cầu quá đáng!
Thấy hắn đã đồng ý, Liêu Vũ Chí nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn về phía Hồng sư cách đó không xa.
- Mời nói!
Hồng sư gật đầu.
- Ta muốn luận võ cùng Trương sư mà không bị người khác nhìn thấy, không biết có thể thành toàn cho ta hay không?
Liêu Vũ Chí nói.
- Không bị nhìn thấy? Có thể!
Hồng sư gật đầu.
Mỗi một vị Danh sư đều có bí mật thuộc về mình, nhất là đối chiến võ kỹ, dưới tình huống dưới thực lực ngang nhau, cũng không nguyện ý bị người khác nhìn thấy. Dù sao ai cũng không tình nguyện bại lộ át chủ bài trước mặt tất cả mọi người a.
Bởi vậy, hắn đưa ra yêu cầu này cũng hợp tình hợp lý.
Còn thắng bại, nếu như thực sự thua, coi như không có người quan sát thì hắn cũng không dám không thừa nhận.
Sưu!
Hồng sư cong ngón tay búng một cái, sương mù trên lôi đài chữ Bính lần nữa dâng lên, giống như trước đó vậy. Biến mất không còn tung tích từ trong mắt mọi người, coi như là cường giả Hợp Linh cảnh cũng không thể nào thăm dò.
- Đáng tiếc, một trận long tranh hổ đấu lại không xem được!
- Đúng vậy a, Liêu Vũ Chí liêu sư có kiếm thuật Thông Huyền, mà Trương sư thì càng không cần phải nói, sâu không lường được. Ta chờ nửa ngày, vốn cho rằng có thể nhìn trận chiến này mà học được không ít, không nghĩ tới người ta lại không cho nhìn... Quá là hại người!
- Vậy ngươi đoán xem, trong hai vị này ai có thể chiến thắng?
- Ta cảm thấy là Trương sư, một đường mà đến, hầu như không có người nào có thể địch nổi. Mặc dù Liêu sư mạnh mẽ, thế nhưng ta cảm thấy hẳn cũng không phải là đối thủ!
- Ta không cho là như vậy, liêu sư ở bên trên kiếm thuật có trình độ rất tốt, có thể nói là vô địch cùng cấp bậc. Tỷ thí trước đó không phải ngươi không nhìn thấy, hầu như không có người nào có thể chặn lại. Ta sợ quyền pháp, chưởng pháp của Trương sư mặc dù lợi hại, thế nhưng bên trên kiếm thuật vẫn còn kém một ít!
...
Trận luận võ làm cho người mong đợi nhất, không ngờ lại bị che đi mất, vẻ mặt tất cả mọi người đều mất tinh thần.
- Đừng nói chuyện nữa, trận tỷ thí của bọn hắn... Chỉ sợ đã bắt đầu!
Ngay khi mọi người đang thảo luận, trong đám người không biết là ai hô lên, ngay sau đó hộ vệ, binh sĩ cầm trường kiếm trong tay đang ở chung quanh đã cảm thấy trường kiếm trong tay mình không tự chủ được kêu to. Giống như bất kỳ lúc nào cũng sẽ phá không mà bay.
- Là... Vạn kiếm tề minh, long ngâm khiếu thiên! Hai người bọn họ, là ai... Đẫ đạt đến Kiếm Tâm cảnh vậy?