- Xem ra Thiên Đạo thư viện tấn cấp, Thiên Đạo chi thư cũng tấn cấp...
Trương Huyền âm thầm gật đầu.
Trước đó kim sắc thư tịch, có thể để cho hắn trong nháy mắt ghi nhớ vô số tri thức; có thể biến thành cục gạch đập chết người, thậm chí cường giả như Ngoan Nhân cũng khó đào thoát; có thể tăng lên tâm cảnh khắc độ, trực tiếp gia tăng một đại cấp bậc...
Không biết sau khi tấn cấp, thư tịch trở nên thoáng u ám, sẽ có năng lực gì không.
Đang muốn nghiên cứu một chút, liền nghe được một thanh âm thanh thúy vang lên:
- Đã đến Phong Thánh đài!
- Đến?
Trương Huyền không để ý tới tiếp tục nghiên cứu, mở to mắt, chỉ thấy Lạc Nhược Hi đứng thẳng, ánh mắt nhìn ra ngoài, an tĩnh như một bức tranh tuyệt mỹ.
Đi tới gần, nhìn về phía trước, một ngọn núi cao nguy nga xuất hiện, đứng sừng sững ở trên bình nguyên bóng loáng, như một cự long, trực chỉ vân tiêu.
Đỉnh núi như bị người san bằng, từ xa nhìn lại như một tế đàn, một con đường trắng tinh, thẳng tắp xoay quanh lên, nối thẳng đỉnh núi.
- Đây chính là Phong Thánh đài?
Trương Huyền líu lưỡi.
Ngọn núi cao này, quỷ phủ thần công, giống như nối tiếp thiên địa, không phải tận mắt nhìn thấy, khó mà tin được.
- Nghe nói lúc ấy Khổng sư ngồi ở đây ba ngày, một lần hành động đột phá, thiên hàng Thánh âm, vạn chuông cùng vang.
Tựa hồ biết khá nhiều tình cảnh lúc Khổng sư phong Thánh, Lạc Nhược Hi mỉm cười nói:
- Ngọn núi này, trước kia là dạng gì, không người biết được, có điều, sau khi Khổng sư phong Thánh, liền biến thành như vậy, như một tế đàn, câu thông đại địa cùng trời xanh! Ở trên đây tu luyện, tâm cảnh mở rộng, lại càng dễ đột phá, do đó, hàng năm tu luyện giả tới đây tìm kiếm đột phá, nhiều vô số kể.
Trương Huyền gật đầu.
Minh Lý Chi Nhãn chiếu rọi, trên con đường trắng tinh, bóng người xoay quanh, quả nhiên giống như đối phương nói, có không ít người tới cầu đạo.
Còn có thể thành công hay không, vậy liền nhìn cơ duyên.
- Bởi vì là địa phương Khổng sư phong Thánh, Danh Sư đường bố trí nơi này thành Thánh địa, muốn qua, chỉ có thể từ dưới chân núi từng bước một đi lên, không thể phi hành, cường giả Thánh cảnh cũng không ngoại lệ... Chúng ta tới chân núi đi!
Lạc Nhược Hi nói.
Chỗ Khổng sư phong Thánh, trang nghiêm uy nghiêm, không có khả năng để cho người ta bay thẳng lên, muốn lên núi, chỉ có một cách... dọc theo đường núi đi bộ tiến lên!
Đây cũng là tôn trọng đối với Khổng sư cùng nghề nghiệp Danh Sư.
Biết quy củ, Trương Huyền cũng không vượt qua, để Tử Dực Thiên Hùng thú bay tới chân núi.
Còn chưa tới đến gần, liền thấy bóng người như thoi đưa, vô số người mặc Danh Sư bào, dọc theo đường núi, loạng choạng tiến về phía trước.
Những người này, cơ bản đều là cường giả Tằm Phong cảnh, còn có chút Bán Thánh, Tòng Thánh, có là Danh Sư, cũng có tu luyện giả những nghề nghiệp khác, xem ra đều là chuyên tới tìm kiếm cơ duyên.
- Những thứ này... Đều là cường giả của Hồng Viễn đế quốc?
Trương Huyền nghi hoặc.
Đánh mắt nhìn đi, toàn bộ đường núi chừng trên vạn người, hầu như tất cả đều là Tằm Phong cảnh, Bán Thánh, Tòng Thánh... Hồng Viễn đế quốc chỗ nào toát ra nhiều cường giả như vậy?
- Tự nhiên không phải, Phong Thánh đài đứng sừng sững ở biên giới Hồng Viễn đế quốc, chung quanh kết nối mười đế quốc nhất đẳng, thậm chí còn có người phong hào đế quốc cũng sẽ đến, những người này, có thể có một phần trăm là của Hồng Viễn liền tốt lắm rồi!
Lạc Nhược Hi nói.
- Ah!
Trương Huyền lên tiếng.
Những ngày này thông qua đọc sách, hắn cũng gần như biết tình huống xung quanh.
Hồng Viễn đế quốc là đế quốc nhất đẳng, phía trên là Thanh Nguyên phong hào đế quốc.
Dưới Thanh Nguyên đế quốc, quốc gia nhất đẳng như vậy có vài chục, diện tích lãnh thổ bao la, địa giới mấy chục triệu dặm, nhân khẩu vượt qua vạn ức.
Hồng Viễn đế quốc, mặc dù có Danh Sư học viện, văn danh thiên hạ, nhưng muốn nói diện tích, không tính là lớn nhất trong đế quốc nhất đẳng, chỉ có thể coi là trung du.
Nguyên nhân chính vì như thế, cường giả cũng không phải nhiều nhất.
Người mạnh nhất Hồng Viễn thành, chẳng qua là Thánh giả nhất trọng đỉnh phong, mà một chút đế quốc nhất đẳng cường đại, lại có Thánh giả nhị trọng, thậm chí tam trọng tọa trấn.
Cường giả khác biệt, cùng làm đế quốc nhất đẳng có chênh lệch rất lớn.
- Đúng rồi, Danh Sư học viện chỉ có Hồng Viễn đế quốc có, hay đế quốc nhất đẳng khác cũng có?
Trương Huyền hỏi tiếp.
- Danh Sư học viện, là địa phương chuyên môn bồi dưỡng Danh Sư, mặc dù Hồng Viễn đế quốc không phải độc nhất, nhưng trong phạm vi đế quốc nhất đẳng cũng không nhiều. Dưới Thanh Nguyên đế quốc, mười mấy đế quốc nhất đẳng, chỉ có bốn chỗ có học viện.
Lạc Nhược Hi nói:
- Nhưng cách nhau cực xa, không ít người cũng không biết được!
- Bốn chỗ?
Trương Huyền líu lưỡi.
Trước đó vẫn cho là, trong phạm vi đế quốc nhất đẳng, chỉ có một Danh Sư học viện ở Hồng Viễn, không nghĩ tới còn có ba chỗ tương đồng.
Một Hồng Viễn học viện, liền có mười vạn Danh Sư, học viện khác chắc hẳn cũng không kém.
Như vậy xem ra, Danh Sư đại lục còn rất lớn, chí ít so với trái đất kiếp trước, lớn hơn mấy ngàn lần, mấy vạn lần.
Đáng sợ!