- Kim, Diệp, Vương...
Vừa tới một vị, tại sao lại xuất hiện một cái?
Kim Diệp Vương không phải chỉ có một sao? Lúc nào nhiều một người?
- Nhìn thấy Vương gia, còn không hạ bái? Thế nào đi ra một đoạn thời gian, một chút quy củ cũng không có!
Thấy thuộc hạ của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm, một bộ gặp quỷ rồi, không có bất kỳ lễ tiết, Thanh Diệp Vương nhíu mày.
- Là thuộc hạ nhất thời quá mức khiếp sợ, có chút thất lễ...
Đông Việt vội vàng quỳ gối trên mặt đất.
- Khiếp sợ?
Thanh Diệp Vương nghi hoặc.
Thuộc hạ này của hắn, tuy thực lực không cao, nhưng năng lực rất mạnh, nếu không cũng sẽ không được bản thân ủy thác trách nhiệm phái đến nơi đây, có thể làm cho hắn thất thố như thế, ngay cả lễ tiết cũng quên, xảy ra chuyện gì?
- Là, là... Lúc trước tới một vị tộc nhân cường đại, tự xưng Kim Diệp Vương, nghe được vị này cũng thế, cho nên thất thố...
Đông Việt vội vàng giải thích.
- Tự xưng Kim Diệp Vương?
Thanh Diệp Vương cùng Kim Diệp Vương liếc mắt nhìn nhau, đồng thời sửng sốt.
- Có ý tứ gì? Ngươi nói là, có người giả mạo ta?
Sắc mặt trầm xuống, Kim Diệp Vương tiến về phía trước một bước.
- Cái này...
Đông Việt không biết trả lời như thế nào.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì vậy?
Thanh Diệp Vương nhìn lại.
- Bẩm báo Vương gia, là như vậy, vừa rồi ta phái người vây giết Danh Sư, một tộc nhân xuất hiện, nói mình là Kim Diệp Vương, hiện tại... Đang thẩm vấn những Danh Sư kia, còn chưa rời đi.
Đông Việt vội vàng nói chuyện vừa rồi một lần.
- Tự xưng Kim Diệp Vương?
- Thẩm vấn Danh Sư?
Hai vị Vương gia đồng thời nhíu mày.
- Mang bọn ta qua, ta cũng muốn nhìn xem, ai dám giả mạo ta!
Sắc mặt trầm xuống, sát khí trên thân Kim Diệp Vương sôi trào, tựa hồ tùy thời sẽ bạo tạc nổ tung.
Đường đường Vương giả Dị Linh Tộc, bị người giả mạo, đổi lại người nào, cũng sẽ không chịu nổi.
Đông Việt nhìn Vương gia nhà mình, thấy hắn gật đầu, lúc này mới lên tiếng, ở phía trước dẫn đường:
- Hai vị Vương gia, mời!
- Trước không vội, trước phái người lặng lẽ phong tỏa chung quanh, ngàn vạn không nên đánh rắn động cỏ, sau đó lại qua!
Rời đi hai bước, Thanh Diệp Vương ngừng lại, phân phó nói.
- Vâng!
Đông Việt nhẹ gật đầu.
Nếu như đối phương thật hay giả, bụng dạ khó lường, làm cho lòng người lạnh ngắt, tự nhiên phải bắt lấy thẩm vấn, biết rõ mục đích như thế nào.
Đi ra cửa phòng, Đông Việt phân phó vài câu, nghe được mệnh lệnh của hắn, hơn hai trăm Dị Linh tộc lúc trước đồng thời thoát ra, lặng yên không một tiếng động tiến nhập cung điện của Trương Huyền, vây lại.
Những Dị Linh tộc này tiến thối tự động, thời điểm vây công, phong tỏa toàn bộ góc chết, đừng nói Trương Huyền, coi như là Thánh Vực tam trọng muốn chạy ra, cũng cơ hồ không có khả năng.
- Tốt rồi, mang bọn ta qua nhìn xem!
Thấy chuẩn bị thỏa đáng, Thanh Diệp Vương khoát tay, mấy người vội vã đi tới cung điện phía trước.
...
- Các ngươi có thể không tin ta, nhưng có thể nghĩ một chút, nếu như ta thật sự là Vương giả Dị Linh Tộc, sẽ cùng các ngươi nói nhảm? Chỉ sợ trực tiếp phái người giết sạch toàn bộ bọn ngươi rồi!
Thấy mọi người đối với hắn nói, một cái dấu chấm câu cũng không tin, Trương Huyền tràn đầy bất đắc dĩ khoát tay áo.
- Ngươi nhất định là muốn từ trong miệng chúng ta được cái tin tức gì... Cố ý lấy lòng, tới tê liệt chúng ta...
Một cái Danh Sư nghiến răng.
- Nhận tin tức?
Trương Huyền lắc đầu:
- Ta là Danh Sư Học Viện Viện trưởng, bí mật gì không biết, còn cần từ trong miệng các ngươi đạt được? Ngươi cảm thấy... Thân phận của các ngươi vượt qua một vị Viện trưởng?
- Cái này...
Mọi người ngẩn ngơ.
- Mọi người đừng tin hắn khua môi múa mép! Coi như là Danh Sư Học Viện Viện trưởng, địa vị tôn sùng, cũng không có khả năng cái gì cũng biết! Hắn bắt lấy chúng ta, nhất định là muốn biết bí mật của địa quật...
Lục Phong gào thét.
Hắn nếm qua một lần thua thiệt của gia hỏa trước mắt này, đối với hắn nói, rút cuộc sẽ không tin tưởng.
- Đúng vậy, đừng tin hắn! Không phải tộc ta, tất có dị tâm! Nếu như hắn không phải, làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này? Sao có thể khiến nhiều Dị Linh tộc ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh như vậy?
- Những người này, quỷ kế đa đoan, cố ý lấy lòng, nhất định là có mưu đồ... Mọi người ngàn vạn lần đừng mắc lừa!
Lại có Danh Sư thét dài.
- Các ngươi...
Ánh mắt Trương Huyền co giật.
Cứu người cứu đến cầu gia gia báo nãi nãi, người khác còn không cảm kích... thật sự là choáng váng.
- Có mưu đồ... Bọn ngươi người già yếu, tùy thời cũng sẽ treo, có cái gì có thể để cho ta toan tính sao?
Nhịn không được nữa, Trương Huyền khẽ nói.
Lấy bộ dạng kia của các ngươi, cộng lại mấy chục vạn tuổi, có mưu đồ, có cái gì có thể toan tính?
- Chúng ta...
Một vị Danh Sư đang muốn nói chuyện, đột nhiên sắc mặt của Tử Dương Thú trầm xuống:
- Chủ nhân, không tốt, chung quanh đều bị phong tỏa...
Nó đã đạt tới Thần Thức cảnh, so với tất cả mọi người ở đây mẫn cảm, động tĩnh bên ngoài tuy rất nhỏ, nhưng đã nhận ra.
- Phong tỏa?