Cho dù tay trái tay phải có phối hợp tốt đến mấy cũng là phân cách hình ảnh ra, nhất định toàn bộ ý cảnh sẽ kém hơn trước không ít.
- Vì muốn khoe khoang bản lĩnh mà mất đi mục đích vốn là vẽ tranh, xốc nổi!
Giải thích xong, Nguyên Ngữ đại sư lắc lắc đầu.
Sau khi hết khiếp sợ, ấn tượng của hắn đối với vị Trương Huyền này không có chuyển biến tốt hơn mà trở nên càng tệ hơn.
Ngạo mạn vô lễ, để cho bọn họ chờ đến buổi trưa mà cũng không đến, trước khi vẽ tranh còn muốn điều chỉnh trạng thái, làm lỡ hai, ba canh giờ, không có khái niệm về thời gian. Bây giờ lại còn khoe khoang bản lĩnh vẽ tranh, vốn đã mất đi ý nghĩa vẽ tranh, quả thực tâm tình người này quá bất ổn, xốc nổi tới cực điểm.
Vẽ tranh không có tâm tư ôn hòa, chỉ muốn để cho người khác khiếp sợ, để cho người khác xem, coi như có tài nghệ cao đến đâu thì có ích lợi gì chơ chứ? Khó thành đại sư một đời.
- Trương tiểu huynh đệ còn trẻ, thích làm náo động cũng là huyện bình thường...
Lục Trầm đại sư biết lão hữu đã phát cáu, người này có lời gì chưa bao giờ biết giấu giấu diếm diếm, thường trực tiếp nói ra, cho nên hắn cười khổ một tiếng rồi nói.
Người trẻ tuổi mà, ưa thích khoe khoang bản lĩnh, đây cũng là chuyện bình thường, cũng không thể giống như những người sắp xuống mồ như bọn hắn nha.
- Tạo ra bức tranh tốt nhất lại làm náo động, Tả Hữu Du Long chỉ là phương pháp mà những thợ thủ công đầu đường thường dùng để sinh ra một lượng lớn tác phẩm hội họa. Nếu không thay đổi thói quen này, e rằng cả đời cũng khó mà có được thành tựu!
Giọng nói của Nguyên Ngữ đại sư cũng không có một chút khách khí nào.
- Cái này...
Nghe thấy hắn đánh giá như thế, hai người Hoàng Ngữ trầm mặc không nói gì.
Nếu bàn về vẽ tranh, nhất định bọn họ không có quyền lên tiếng bằng vị lão giả trước mắt này, cũng không có cách nào phản bác.
Lục Trầm đang muốn nói hai câu thì đã nghe thanh âm của Bạch Tốn vang lên.
- Mau nhìn, đã bắt đầu kết nối rồi...
Mọi người nhìn lại, quả nhiên đã thấy hai tay nắm bút của Trương Huyền đã tập hợp lại một nơi, hình ảnh trên giấy cũng bắt đầu kết hợp lại.
- Cái này... có lẽ không kết nối được a!
Liếc mắt nhìn, Hoàng Ngữ không nhịn được nói một câu.
Mắt thấy hai bức tranh ở hai bên sắp kết nối với nhau, thế nhưng màu mực sâu cạn ở hai bên trên tờ giấy, tổng thể bức tranh, ý vị, không hề có một chút tương đồng nào cả. Thậm chí màu sắc tốc độ đều không giống nhau, tình huống này coi như thành công kết nối với nhau cũng sẽ là hai loại phong cách, không phải là một bức tranh...
Một nửa có độ sáng cao, một nửa có độ sáng thấp... Cho dù có kết nối lại thì cũng là phế phẩm.
Lẽ nào, đã thất bại?
- Rốt cuộc có kết nối được hay không...
Vốn Lục Trầm đại sư còn muốn nói thay Trương Huyền hai câu, giờ phút này hắn cũng khan giọng, sắc mặt khó coi, ngón tay dùng sức, ngay cả việc mình giật rụng mấy cái râu hắn cũng không biết.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng dựa vào nghiên cứu về vẽ tranh của hắn, hắn có thể nhìn ra hình ảnh hai bên trái phải hoàn toàn khác nhau. Giống như hai thế giới vậy, căn bản không thể dung hợp, lẽ nào vị Trương tiểu hữu này giống như Nguyên huynh nói, xốc nổi quá mức thật hay sao?
Trước đó, tuy rằng chỉ tiếp xúc một lần, thế nhưng người này khiêm tốn cẩn thận, nho nhã lễ độ, không giống như là người như thế a...
Nếu như đúng là có loại tính cách này, như vậy sau này có lẽ sẽ khó có thành tựu cao hơn ở trên phương diện thư họa...
- Không kết nối được thì chính là phế phẩm, đợi cả một buổi trưa, không nghĩ tới cuối cùng lại thành như vậy... Nguyên Ngữ đại sư lắc đầu, tràn ngập vẻ thất vọng.
Khi Lục Trầm nói về Trương Huyền, hắn vẫn ôm hi vọng rất lớn, vốn hắn tưởng rằng đây thực sự là một thiếu niên thiên tài, có thể phát dương quang đại thư họa. Chỉ là khi tận mắt nhìn thấy mới biết lại là hạng người xốc nổi.
Rõ ràng không có bản lĩnh, cứ yên tâm vẽ tranh là được rồi. Không ngờ lại còn ra vẻ cao thủ, dùng Tả Hữu Du Long, lần này thì tốt rồi, phong cách của hai bức vẽ không giống nhau, ngay cả kết nối cũng không được, để ta xem ngươi làm sao xuống đài đây.
Muốn ra vẻ thì đầu tiên phải có bản lĩnh này mới được, bằng không, chỉ có thể ra vẻ làm kẻ ngu ngốc mà thôi.
Rất rõ ràng, vị Trương Huyền này chính là người sau.
Thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn không muốn tiếp tục xem nữa.
Không phải là không muốn xem, mà là sợ nhìn thấy dáng vẻ không chịu nổi xấu hổ của đối phương, khi đó hắn sẽ càng tức giận thêm.
- Cái gì?
- Không đúng, chuyện này...
- Sao có thể có chuyện đó được cơ chứ?
Vừa mắt nhắm lại thì tiếp theo bên tai đã vang lên tiếng thán phục, dường như đang nhìn thấy một số cảnh tượng khó có thể tin được.
Nhướng mày, khi lần nữa mở mắt ra thì đã lập tức nhìn thấy ba người Lục Trầm đại sư, Hoàng Ngữ, Bạch Tốn trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm về phía trước, vẻ mặt rất quái đản.
- Sao vậy? Coi như không kết nối được thì, cũng không đến mức kinh ngạc như thế a...
Mang theo vẻ nghi hoặc, Nguyên Ngữ đại sư cũng không nhịn được nhìn sang, chỉ nhìn một chút thì con ngươi đột nhiên co rút lại, thân thể run rẩy một cái, ngây ngốc tại chỗ:
- Chuyện này... Chuyện này... Đây là tình huống gì đây?
Hắn cũng choáng váng.
Chỉ thấy ở ngay phía trước, nơi hai bức vẽ kết hợp với nhau, Trương Huyền nhẹ nhàng vẽ một cái, một bức tường xuất hiện, giống như một bình phong chia hai bức vẽ ra làm hai bộ phận.
Trước đó luôn có cảm giác không có cách nào nối liền lại được, sau khi vách tường phân cách lại không có một chút không đúng nào, trái lại còn làm cho người ta có cảm giác như là một thế giới khác.
- Là tiểu viện này...
Bạch Tốn không nhịn được hô một tiếng.
Lúc này hắn đã nhìn ra, thứ tay trái Trương Huyền vẽ chính là sân nơi bọn họ đang đứng, trong đó có vẽ người vẽ tranh, người đang bình luận, bầu không khí hài hòa. Thế nhưng tay phải Trương Huyền lại vẽ một cái sân khác, trong đó màu sắc rực rỡ, chim tước bay lượn, trong đó còn có đủ loại động vật đi qua đi lại, âm thanh to rõ, làm cho người ta có một loại cảm giác huyên náo, như tới thế ngoại đào nguyên.
Một bên là người, một bên là đồ vật, một bên yên tĩnh, một bên huyên náo, vốn là hai hoàn cảnh, hai loại trạng thái, ý vị không giống nhau, trước đó hai bên trái phải khó có thể kết hợp lại. Thế nhưng sau khi vách tường xuất hiện, trong nháy mắt đã hòa làm một thể, làm cho người ta có một loại cảm giác hoàn mỹ.
- Bút tích như thần, tuyệt đối là bút tích như thần...
Lục Trầm đại sư liên tục run rẩy nói.
Trước đó hắn cũng có suy nghĩ như Nguyên Ngữ đại sư, cũng cảm thấy nhất đinh bức tranh này của Trương Huyền đã bị phế. Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, rõ ràng là hai cảnh tượng ý vị không giống nhau. Thế nhưng dưới một bức tường lại trở nên hài hòa không gì sánh được, động tĩnh có độ, làm cho người ta có cảm giác về một kiểu vẻ đẹp và hưởng thụ khác.