Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỹ phụ cười lạnh:

- Bọn họ còn có mặt mũi nói huyết trì? Chuyện năm đó, ngươi cũng không phải không biết, bọn họ đối đãi hài tử của ta như thế nào? Coi như sống sót, cũng không có một chút huyết mạch của Trương gia, cùng Trương gia các ngươi không có bất kỳ liên quan gì, nhưng trong cơ thể hắn có huyết mạch của ta, ta có thể cảm ứng được, chính là nhi tử của ta, tuyệt sẽ không sai!

- Nếu ngươi xác nhận, vậy liền không sai được, bất quá Trương Huyền này, hình như không yên phận, đến Trương gia không tới một ngày, liền huyên náo vô số kiến trúc sụp đổ, gà bay chó chạy!

Thấy vợ xác nhận, trung niên không nói thêm lời, tiếp tục xuống nhìn một cái, lắc đầu:

- Đại trưởng lão đã quyết định, để đám người Trương Húc giáo huấn hắn một trận, để hắn biết Trương gia lợi hại!

- Trương gia lợi hại? Lá gan của Trương Vô Ngân đủ lớn nha! Dám đả thương một cọng tóc gáy của nhi tử ta, trở về không phá tổ miếu của Trương gia các ngươi tan nát, ta liền không gọi Vương Mộng Á!

Mỹ phụ không còn bộ dáng bi thương trước đó, híp mắt lại, một cỗ khí tức cường đại từ trong cơ thể bạo phát. Thánh thú phi hành cảm nhận được cỗ lực lượng này, dọa đến cổ co rụt lại, từ không trung rơi xuống mấy trăm mét, suýt chút nữa ngã cắm đầu.

- Đi thôi, chỉ có thấy tận mắt mới biết được, vị Trương Huyền này, phải hay không, hiện tại chúng ta xoắn xuýt cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì!

Trung niên khoát tay áo, không nói thêm lời, mệnh lệnh Thánh thú nhanh chóng tiến lên, tăng thêm tốc độ bay trở về Trương gia...

- Gia chủ đã đồng ý, chỉ cần ngươi có thể thắng được chúng ta, sẽ giao đấu với ngươi!

Đám người Trương Húc lần nữa đi đến.

- Đồng ý là tốt rồi!

Khóe miệng nâng lên, mỉm cười, Trương Huyền đứng dậy, đi tới giữa phòng, vẫy tay một cái:

- Các ngươi ai lên trước?

- Ta tới!

Trương Khâm quát to một tiếng, nhảy ra ngoài, bàn tay run lên, trường kiếm giống như tác phẩm hội họa, thẳng tắp đâm lên không, lưu lại một dấu vết trắng tinh.

- Kiếm khí phá không...

Tuy không có động thủ, nhưng chỉ cái này, Kiếm Tần Sinh biết các đệ tử của hắn, không một ai có thể bằng.

- Hiện tại tu vi của ta áp chế đến cấp bậc tương đồng...

Dường như biết vị trước mắt này không dễ dàng đối phó, Trương Khâm hít sâu một hơi, lực lượng trong cơ thể chậm rãi biến mất, rất nhanh áp chế đến Lĩnh Vực cảnh đỉnh phong, tương đương Trương Huyền.

- Xuất kiếm đi!

Áp chế tu vi xong, trường kiếm của Trương Khâm lăng không chĩa sang.

- Đối phó ngươi, còn cần không kiếm, hai ngón tay là đủ!

Cười nhạt một tiếng, ngón trỏ ngón giữa của Trương Huyền chập lại, một đạo chân khí từ ngón tay bắn ra, qua lại chảy xuôi, vừa vặn dài ba thước, như một thanh trường kiếm.

- Bản thân tự tìm cái chết!

Thấy hắn bất cẩn như thế, Trương Khâm cũng không nhiều lời, lông mày nâng lên, trường kiếm rung ra kiếm hoa, thẳng tắp đâm tới.

Ầm!

Thời gian giống như trong nháy mắt ngưng kết, kiếm mang cùng thân ảnh của hắn giống như biến mất, bất kể mắt thường hay thần thức, đều tìm kiếm không ra.


- Trương sư cẩn thận...


Thấy cảnh này, biết vị trước mắt này vừa ra tay, liền thi triển tốc độ chân giải mạnh nhất, Kiếm Tần Sinh nhịn không được hô khẽ.


Trước kia rất nhiều học sinh của hắn, đều thua ở một chiêu này, coi như bọn họ lĩnh ngộ là phòng ngự chân giải cũng chưa kịp thi triển, liền thua!


Lần này đối phương vừa ra tay liền là tuyệt chiêu mạnh nhất, Trương sư sẽ không ở dưới không chút đề phòng, bị trực tiếp kích thương chứ... Thật muốn như vậy liền phiền toái!


Bành!


Đang lo lắng, liền nghe một tiếng vang, sau đó nhìn thấy Trương Khâm biến mất bay ra ngoài, đầu cắm ở trên vách tường cách đó không xa, Trương Huyền thì giống như không nhúc nhích, chân khí ở đầu ngón tay vẫn sáng tối chập chờn, biểu lộ trên mặt sóng nước không sợ hãi.


- So với dự đoán còn muốn đơn giản, cái kế tiếp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK