Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không cần phải vội vàng đưa ra quyết định. Ta có thời gian chờ ngươi trả lời!

Thấy bộ dáng này của nó, Hàn đường chủ lắc đầu, cũng không nóng nảy.

Nếu đã vây khốn đối phương, cùng lắm thì tiêu hao nhiều linh thạch một chút, cũng phải thuần phục. Cái gọi là chém giết, chỉ là thủ đoạn uy hiếp. Bởi vì một khi chết, ba năm khổ cực, cũng sẽ lãng phí một cách vô ích.

Yêu thần thú đầy phẫn nộ, liều mạng giãy dụa vài cái, phát hiện bị khóa chặt lại, căn bản không tránh thoát được. Nó không thể làm gì khác hơn là tạm thời bất động, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, không biết suy nghĩ điều gì.

- Đường chủ, làm sao bây giờ?

Thấy con vật này không lại nghĩ biện pháp chạy trốn, trái lại yên tĩnh trở lại, mấy lão già kích hoạt trận pháp, đưa mắt nhìn nhau, đồng thời đi tới trước mặt.

- Còn có thể làm sao? Chỉ có thể chờ. Hồ trưởng lão, ngươi lấy Lộc Quần thú ra nướng chín. Nhất định phải để cho mùi thơm bay vào. Ta không tin lấy tính cách tham ăn của con vật này, có thể nhịn được!

Hàn đường chủ nói.

Lộc Quần thú vốn ẩn chứa mùi thuốc nồng đậm. Nếu như lại nướng chín, tất nhiên khiến cho nó thèm ăn nhỏ dãi.

Yêu thần thú là linh thú tham ăn như vậy, có thể nhịn được mới là lạ.

Không thể không nói, Hàn đường chủ nghiên cứu đối với thuần thú quả thật đạt tới dày công tu luyện, đầu tiên là dùng cái lợi dụ dỗ, sau đó là cưỡng bức, hiện tại còn là câu dẫn...

Nếu như là linh thú bình thường, khẳng định từ lâu đã không chống lại được, trực tiếp thần phục.

- Vâng!

Hồ trưởng lão gật đầu, lấy ra Lộc Quần thú đang muốn nướng. Chỉ thấy thuần thú sư nhị tinh cách đó không xa, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, giọng nói khe khẽ truyền tới:

- Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên nướng!

Hồ trưởng lão nhướng mày:

- Vì sao?

Không nghĩ tới một thuần thú sư nhị tinh nho nhỏ sẽ nói chen vào, Hàn đường chủ cùng với mấy lão già đồng thời nhìn lại, từng người lộ ra vẻ không vui.

Ở đây tệ nhất đều là thuần thú sư tứ tinh sơ kỳ. Lúc này bọn họ đều cảm thấy nướng chín Lộc Quần thú, là quyết định tốt nhất. Nếu không thật sự không có phương pháp khác... Người trước mắt này lại nói không được, có ý gì?

- Không vì sao cả. Ta chỉ là lo lắng, cục diện sau nướng chín các ngươi thu dọn không được!

Trương Huyền lắc đầu, cũng không nói nhiều.

Hắn tuy là danh sư, nhưng cũng không phải là người quá tốt, nhìn thấy có việc lại muốn đi quản một chút.

Huống gì, đối phương đối với hắn còn không mấy tôn trọng.

- Nướng một Lộc Quần thú mà thôi, còn có thể có cục diện gì thu dọn không được?

Thấy người này nói không nên lời gì, ăn nói lung tung, Hồ trưởng lão hừ lạnh.

Bọn họ nhiều tứ tinh thuần thú sư như vậy cũng không nói cái gì, bản thân ngươi một nhị tinh nho nhỏ, chen vào nói lung tung, thật sự không biết trời cao đất rộng.

- Không nghe khuyên bảo thì thôi!

Trương Huyền thở dài.

Nên nói cũng nói rồi, đối phương không muốn đó là chuyện của bọn họ, cùng mình không có quan hệ quá lớn.

- Giả vờ giả vịt, nói chuyện giật gân!

Hồ trưởng lão vung ống tay áo.

Mấy người khác cũng cũng không quá cao hứng.

Nhất là Hàn đường chủ, nếu không nể mặt Tái các chủ, hắn khẳng định đã sớm trách mắng.

Thuần thú sư nhị tinh nho nhỏ mà thôi, biết cái gì, lại dám ở chỗ này nói chen vào lung tung? Thật là không có giáo dưỡng!

- Được rồi, nhanh nướng đi!

Khuôn mặt lãnh đạm, tùy ý khoát tay áo.

Ban đầu đối với chuyện Tái các chủ gọi hắn là bằng hữu, vẫn cảm thấy kỳ quái. Hiện tại xem ra, chính là một kẻ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, miệng lưỡi lưu loát.

Còn thu dọn không được. Nướng một con Lộc Quần thú mà thôi, tối đa quá thơm, khiến người ta không nhịn được, chẳng lẽ còn có biến đổi gì sao?

- Vâng!

Hồ trưởng lão gật đầu, cùng mấy lão già, đốt đống lửa, bắt đầu nướng.

Vì thuần phục con yêu thần thú này, bọn họ ở trong núi rừng, đã đợi không biết bao nhiêu ngày. Những thứ cơ bản như ăn cơm, vẫn phải có.

Vù vù vù!

Thời gian không lâu, đống lửa cháy lên, đặt Lộc Quần thú ở phía trên, phát ra tiếng “xèo xèo”, mùi thơm dần dần lan tràn ra.

Lộc Quần thú ăn linh dược thiên địa sinh trưởng, trong cơ thể vốn có mười phần linh khí. Bị nướng lên, mùi thơm càng mười phần, mới xuất hiện một ít mùi, khiến mọi người không kìm lòng được hếc mũi ngửi, nước miếng chảy ròng ròng.

- Chúng ta lui về phía sau!

Nhìn thấy được mùi thơm bay ra, Trương Huyền lắc đầu.

- Lui về phía sau?

Đám người Tái các chủ sửng sốt.

- Ừ, ít nhất phải là khoảng cách ngoài mấy trăm thước. Nếu không, ta sợ sẽ gặp phải tai bay vạ gió!


Hờ hững nói một tiếng, Trương Huyền lui về phía sau trước tiên.


Hắn vừa đi, Triệu Nhã, đám người Triệu Phi Vũ, đồng loạt đi theo.


Vẻ mặt Tái các chủ xấu hổ, có chút do dự, cũng lui lại theo.


- Người này...


Thấy đám người kia, xoay người rời khỏi đó, còn sợ gặp phải tai bay vạ gió, gân xanh trên đầu Hàn đường chủ nhảy loạn, thiếu chút nữa thì không nhịn xuống được.


Ban đầu không có cách nào thuần phục con vật kia, hắn lại có chút tức giận. Hiện tại người này còn nói xui xẻo, lửa giận càng thiêu đốt.


Một thuần thú sư nhị tinh, vẻ mặt thâm trầm, thể hiện bộ dạng cao thâm khó dò. Ngươi... giả vờ sói to ba đuôi cái gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK