Tu vi mọi người tiến bộ, thật đáng mừng. Thế nhưng lúc này Trương Huyền lại không cao hứng nổi.
Bởi vì... Hơn sáu trăm viên linh thạch trung phẩm mà hắn cướp đoạt từ Lưu Vân tông và rất nhiều tông môn đã tiêu hao hầu như không còn, tiêu hao sạch sẽ.
Đám người Trịnh Dương, Tôn Cường dùng cũng không nhiều, chủ yếu là hắn tiêu phí mà thôi.
Lúc trước hắn thúc dục Cửu Thiên Liên Thai đã tiêu hao không dưới hai, 300 viên. Khi Lộ Xung rời đi lại cho một bộ phận, lại thêm hồn lực đột phá Hợp Linh cảnh, tiêu hao cũng gia tăng gấp bội...
Hơn sáu trăm viên linh thạch kiên tì đến bây giờ đã coi như là không tệ lắm rồi.
- Về sau muốn tiếp tục tấn cấp, chỉ sợ chỉ có thể vận dụng viên linh thạch thượng phẩm kia...
Xoa xoa mi tâm, Trương Huyền trầm tư.
Thi đấu Danh sư quán quân được ban thưởng linh thạch thượng phẩm. Thứ này hắn còn không có cam lòng dùng, thậm chí ngay cả cầm đều cũng không có lấy ra. Bây giờ linh thạch trung phẩm trên người đã bị sử dụng hầu như không còn, cũng nên lấy thứ này ra sử dụng.
- Trương sư, sắp đến Huyễn Vũ Đế đô của Huyễn Vũ đế quốc rồi!
Khi hắn đang muốn mang linh thạch ra nhìn xem thì đã thấy Hồng sư đi tới.
Hồng sư không đi cùng những người khác, mà lựa chọn cưỡi một đầu linh thú với hắn. Trên đường đi Trương Huyền cũng giúp hắn giải quyết một ít nan đề trên việc tu luyện, xem như báo đáp và bồi thường việc lúc trước đã phá hoại bảo vật của hắn.
Còn vì sao mà hắn hiểu nhiều như vậy, đương nhiên là lão sư chỉ điểm.
Dù sao đối phương đối với “Lão sư” của hắn tin tưởng không nghi ngờ, mượn cái thân phận này dùng nhiều một chút cũng không quan trọng.
Có hắn chỉ điểm, quả thực Hồng sư có tiến bộ rất lớn, trong lòng cũng âm thầm may mắn. Đồng thời cũng càng thêm tôn trọng đối vị Danh sư có thực lực thấp hơn so với hắn này.
- Đế đô?
Trương Huyền đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, quả nhiên đã thấy có một thành thị khổng lồ xuất hiện ở trước mắt.
Tường thành đen như mực khảm nạm ở trên mặt đất, giống như là một cái áo giáp hùng hồn. Rất nhiều kiến trúc xinh đẹp cao ngất đứng sừng sững ở phía chân trời xa xôi, từ xa nhìn lại giống như từng dãy núi non uốn lượn chập chùng, ghi chép lịch sử tuyên cổ và tang thương.
- Huyễn Vũ đế quốc đã có hơn một vạn năm lịch sử, quốc chủ đời thứ nhất gọi là Diệp Huyễn Vũ. Người này dẫn theo bốn huynh đệ, chinh chiến nam bắc, lúc này mới tạo ra giang sơn lớn như vậy!
Hồng sư cũng nhìn xuống dưới, trong mắt mang theo vẻ ngưng trọng và bội phục:
- Phía đông Đế đô gần Thanh Tắc sơn, phía tây tiếp Long Lân hà, từ xa nhìn lại gióng như là một người khổng lồ đang nằm ở dưới đất.
- Ừm!
Trương Huyền cúi đầu nhìn xuống.
Đối phương nói không sai, Đế đô này quả thực vô cùng hùng vĩ, chiều ngang tới mấy trăm dặm, giống như như một cái pháo đài to lớn, khiến cho người ta có một loại cảm giác không thể phá vỡ.
Mặc dù không ẩn chứa trận pháp, thế nhưng dung hợp tự nhiên, làm cho người ta có một loại cảm giác sạch sẽ, chỉnh tề, không có cách nào phản kháng.
- Đường chủ Danh sư đường Huyễn Vũ đế quốc, Vệ Giang là lão sư của ta. Là một vị Danh sư ngũ tinh đỉnh phong, là cường giả Hóa Phàm bát trọng đỉnh phong. Quốc chủ, Diệp Vấn Thiên bệ hạ, thực lực đã đạt đến Hóa Phàm bát trọng, một thân tu vi sâu không lường được.
Hồng sư giới thiệu.
- Danh sư Ngũ tinh đỉnh phong? Hóa Phàm bát trọng?
Khóe miệng Trương Huyền giật giật một cái.
Hóa Phàm ngũ trọng Hợp Linh cảnh. Người đạt tới loại cảnh giới này, linh hồn và thân thể hợp nhất, hồn lực tăng cường, lý giải và kiến thức đối với tu luyện của bản thân sẽ gia tăng raast lớn, lực lượng đi vào trong giai đoạn tăng tốc rất nhanh.
Đột phá loại cảnh giới này chính là Kiều Thiên cảnh.
Kiều Thiên cảnh, câu thông thiên địa chi kiều, con người và tự nhiên sinh ra sự ăn ý đặc thù nào đó, coi như không cần tu luyện thì linh khí cũng sẽ theo cầu nối, không ngừng tẩm bổ thân thể. Khiến cho thực lực của người nọ không ngừng tăng lên.
Loại cảnh giới này, bất kể chân khí hay là linh hồn, đều sẽ tăng trưởng mãnh liệt. Đạt tới một loại trình độ đáng sợ, làm cho người ta chính thức có được năng lực dời núi lấp biển.
Đột phá tầng này, chính là Hóa Phàm thất trọng, Quy Nhất cảnh.
Quy Nhất cảnh, vạn pháp quy nhất, lực lượng càng thêm chất phác, tinh khiết, càng thêm phù hợp với tự nhiên, hồn lực cũng sẽ trở nên càng thêm cường đại.
Về sau mới là võ giả bát trọng Đạp Hư cảnh, đạt tới loại thực lực này, không chỉ chân khí và linh hồn có tăng vọt to lớn. Càng quan trọng hơn là, tới cảnh giới này đã có thể khống chế một bộ phận quy tắc tự nhiên, có thể đạp không mà đi.
Nói cách khác... Đã có thể đi thẳng từ trên không trung xuống dưới. Chỉ là, bởi vì rất khó đi ngang, cho nên cũng không tính là phi hành mà thôi.
Đường chủ Danh sư đường Huyễn Vũ đế quốc, quốc chủ, không ngờ đều là loại cao thủ cấp bậc này, suy nghĩ một chút cũng khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi.
Gần đây coi như thực lực của hắn tiến bộ rất nhiều, thế nhưng so với loại siêu cấp cường giả này, vẫn còn kém nhiều lắm, hoàn toàn không thể so sánh.
Đương nhiên, nắm giữ Hồng Trần Đạp Thiên bộ, nếu như đánh không lại. Nếu hắn muốn chạy trốn, coi như là loại cường giả có thực lực này cũng rất khó đuổi theo.
- Tin tức hôm nay chúng ta sẽ tới đã báo lên Danh sư đường, có lẽ rất nhanh sẽ có người đi tới nghênh đón...
Giới thiệu xong, quốc chủ Huyễn Vũ đế quốc và đường chủ Danh sư đường, Hồng sư cười cười.
28 thế lực thi đấu Danh sư, mặc dù ở trong toàn bộ Huyễn Vũ đế quốc cũng không tính là quá thu hút. Thế nhưng cũng có địa vị nhất định, huống chi còn là do một vị Danh sư ngũ tinh tự mình chủ trì.
Thu thu thu!
Hống hống hống!
Vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng gầm rú liên tiếp vang lên, mười mấy đầu linh thú phi hành to lớn đã bay thẳng về phía trước.
Đầu của những linh thú phi hành này cũng không lớn, phía trên mỗi một cái đầu đều có một đạo thân ảnh đang đứng. Mười mấy đầu linh thú, mang theo mười mấy người bay tới.
- Được rồi, người nghênh đón đã tới, một lát nữa chúng ta đi theo bọn hắn là có thể trực tiếp đi vào bên trong hoàng cung...
Mỉm cười, Hồng sư đang muốn nói chuyện thì đã nghe thấy phía trên linh thú ở phía trước có một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên lên.
- Hồng Thiển, đã lâu không gặp... Chỉ là, lần này ngươi tới không phải lúc, trở về đi!