- Đoạt xác?
Mọi người sửng sốt.
Linh hồn vô hình vô chất, từ thân thể đối phương rời khỏi, đi nơi nào, không ai phát hiện.
- Không sai. Trước đây ta bị đoạt xác chính là hắt hơi một cái. Người này nhất định là tiến vào thân thể hắn...
Lạc Trúc vội vàng chỉ về phía người béo mập.
- Ta?
Người béo mập dĩ nhiên chính là Tôn Cường. Hắn ở một bên đang nhìn thiếu gia đại triển thần uy, loại bỏ linh hồn. Chỉ thấy lão già chỉ sang, hắn sững sờ ở tại chỗ, mắt chớp chớp, vẻ mặt vô tội:
- Ta bị đoạt xác?
Đoạt xác không phải tranh đoạt linh hồn sao? Thế nào mình rất tốt, một chút cảm giác không có?
- Người này vô cùng giảo hoạt, nhất định là biết một khi chiếm đoạt thân thể, sẽ bị Trương sư trục xuất. Cho nên... tiến vào thân thể của ngươi, ẩn nấp!
Lạc Trúc nói.
Hắn từng bị đoạt xác, đối với thủ đoạn vu hồn sư xem như là biết không ít.
- Ẩn nấp?
Tôn Cường vò đầu.
- Không sai. Cơ thể người lớn như vậy, một khi ẩn nấp, căn bản không tìm được...
Lạc Trúc sốt ruột.
Linh hồn, thứ này thật sự muốn ẩn nấp đi, có thể ẩn nấp ở bất kỳ một chỗ nào trên thân thể. Người lợi hại hơn nữa cũng không phát hiện được. Như vậy tới nay, tên mập này chẳng khác nào cõng trên lưng một quả mìn hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đoạt xác!
Giúp hắn loại bỏ ác linh, kết quả lại hại người khác, Lạc Trúc đầy hổ thẹn.
- Thật sự như vậy, vậy thì phiền toái...
Tái các chủ cũng xiết chặt nắm đấm.
Căn cứ vào giới thiệu hắn xem qua, người bị đoạt xác, nếu như linh hồn đoạt xác hành động, chiếm đoạt quyền khống chế thân thể ngược lại cũng thôi, có thể bị phát hiện. Nếu vẫn cất giấu, mượn năng lượng thân thể đối phương tẩm bổ bản thân, giống như ký sinh trùng, thì phiền toái.
Bởi vì không cướp giật quyền khống chế thân thể, chỉ là yên tĩnh chờ đợi, thật giống như bệnh còn chưa có phát tác, bệnh trạng đều không có, y sư lại lợi hại mấy cũng không có khả năng trị liệu!
- Ẩn nấp rồi? Lá gan thật là lớn!
Trương Huyền hừ một tiếng.
Không nghĩ tới tên này sau khi bị xua đuổi, còn dám đoạt xác Tôn Cường. Sớm biết như vậy, liền trực tiếp tuôn ra chân khí, giết chết thần hồn của hắn.
Chỉ có điều, ngược lại cũng không làm khó được hắn. Những người khác đối mặt, cho dù là danh sư thất tinh am hiểu linh hồn, muốn tìm kiếm linh hồn ẩn nấp ở trên thân thể, cũng rất khó khăn. Hắn lại khác.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán vừa ra, bất kỳ chỗ thiếu hụt nào cũng có thể tìm tới. Một linh hồn mà thôi, ẩn nấp ở góc nào cũng không có tác dụng.
- Tôn Cường, đánh một bộ quyền pháp!
Trương Huyền nói.
- Vâng!
Tôn Cường gật đầu, cổ tay lật một cái, quyền phong vù vù.
Nhìn thấy được quyền pháp của hắn, khóe miệng đám người Kim Tòng Hải, Tái các chủ đều giật một cái.
Đường đường là cường giả Tông Sư cảnh, đánh ra lại là võ kỹ phàm phẩm hạ cấp, chiêu số tầm thường không chịu nổi, không đành lòng nhìn thẳng.
Loại quyền pháp này, đặt ở liên minh vạn quốc, hài tử năm tuổi cũng có thể tùy tiện đánh ra vài bộ. Người này tự nhiên sử dụng cái này... Suy nghĩ một chút cũng choáng váng.
- Gần đây chỉ tu luyện công pháp, không nghiên cứu võ kỹ...
Nhìn thấy được vẻ mặt của mọi người, biết bọn họ suy nghĩ điều gì, Tôn Cường có chút xấu hổ.
Trong khoảng thời gian này, thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh, võ kỹ căn bản là không có tu luyện qua, vẫn là những gì học được ở Thiên Huyền vương quốc ban đầu.
Loại võ kỹ ở vương quốc không nhập lưu này, rơi vào trong mắt cao thủ lớn của liên minh vạn quốc, tất nhiên lại không tính là gì cả.
Sử dụng loại võ kỹ cấp bậc như vậy, hơn nữa tu vi cũng có chút lỗ mãng, một ngón tay là có thể đánh ngã không biết bao nhiêu người. Ở Độc Điện của Hiên Viên vương quốc tự nhiên bị người này hù dọa, Kim Tòng Hải, Cổ Mục đều cảm thấy có chút xấu hổ.
- Được!
Không để ý tới biểu tình của mấy người, Trương Huyền thông qua quan sát võ kỹ, đã biết nơi linh hồn ẩn thân, lại lấy ra một cây ngân châm, trực tiếp đâm qua.
Xì!
Ngân châm tiến vào thân thể Tôn Cường, ngay sau đó liền nghe được bên trong có một tiếng gào thét chói tai vang lên.
- Ngươi, làm sao ngươi biết ta ở chỗ này...
Ngay sau đó một sóng dao động linh hồn tức giận thở hổn hển, giống như có một âm thanh vang lên bên tai mọi người.
Rất hiển nhiên, người này đoạt xác Lạc Trúc, không nghĩ tới ẩn nấp như thế, sẽ thoáng một cái bị phát hiện.
- Lăn ra đây, ta có thể không giết ngươi!
Trên ngân châm, chân khí cuộn cuộn. Trương Huyền bực bội nói.
- Đi ra? Hừ! Nếu ngươi muốn đẩy ta vào chỗ chết, vậy đồng quy vu tận! Người này chỉ có Tông Sư cảnh, cắn nuốt Lạc Trúc ta làm không được. Cắn nuốt hắn, vẫn đặc biệt dễ dàng. Ta có thể trong nháy mắt lại nghiền ép linh hồn hắn. Cho dù giết ta, nhận được cũng chỉ là một thi thể!
Ý niệm linh hồn điên cuồng truyền lại.
- Không nên thương tổn người vô tội...
Lạc Trúc vội vàng xông về phía trước.
Trước đây hắn và đối phương giằng co, cũng sắp không kiên trì nổi. Người trước mắt này chỉ là Tông Sư cảnh. Thật sự muốn đoạt xác, có thể không cần tốn quá nhiều sức, trong nháy mắt, linh hồn sẽ bị cắn nuốt sạch sẽ, tan thành mây khói.
- Hiện tại cầu ta, đã muộn rồi...
Linh hồn điên cuồng gào thét. Một khí tức cường đại, chợt bao phủ Tôn Cường, trực tiếp công kích về phía đầu của hắn, hình như muốn hoàn toàn cắn nuốt.
- Dù sao đều chết. Giết một người là có lời. Giết hai người lấy lại vốn. Giết chết hắn, ta sẽ lại cắn nuốt những người khác. Ta vô hình vô chất, ngươi không bắt được ta, có thể làm gì ta... Ha ha, a? Ta ngất! Đây là trò đùa gì vậy? A... Cứu mạng...
Ý niệm điên cuồng gầm rú, đang đầy đắc ý, dự định một lần hành động Tôn Cường cắn nuốt sạch sẽ, đột nhiên hoảng sợ la lên.
Ngay sau đó mọi người lại cảm thấy khí tức linh hồn mới vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo cường đại, giống như là quả cầu khí bị để vào trong chảo dầu, trong nháy mắt vỡ tan.