Chiêm sư dẫn đường, rất nhanh tới trước mặt một cái hố to, truyền tống trận nổ tung, trên mặt đất lưu lại dấu vết rất lớn. Dương sư lơ lửng ở trên không, cẩn thận quan sát một hồi lâu, nhịn không được lắc đầu:
- Ta chỉ có thể căn cứ lực lượng của truyền tống trận này, suy đoán ra, truyền tống đến hơn trăm vạn cây số, cụ thể đến phương hướng nào, nơi nào, cũng nhìn không ra tới!
- Trăm vạn cây số? Chẳng lẽ tên này trở lại Trương gia?
Đại trưởng lão rít lên một tiếng, dọa đến khuôn mặt trắng bệch.
Tuy thực lực của gia hỏa này không mạnh, nhưng thủ đoạn thực sự quá nhiều, quá quỷ dị, bọn họ đều tới nơi này, ngộ nhỡ tên kia vì báo thù, lại chạy đến Trương gia đại náo, ai có thể chống lại?
- Đã rời đi, về Trương gia khả năng không lớn!
Dương sư nói.
Đã đi, sao có khả năng chạy về Thánh Tử điện một chuyến, lần nữa trở về? Lại nói... Trương gia đã thành bộ dáng như thế, còn có cái gì có thể phá sao?
- Vị Trương Huyền này... có người thân hoặc người quen thuộc không? Hắn thật muốn rời đi, nhất định có dấu hiệu a!
Mộng kiếm thánh nhìn lại.
- Người thân ngược lại không có... Đúng, hắn có hạ nhân, trước bắt tên này lại!
Ánh mắt Chiêm sư sáng lên, vội vàng dặn dò.
Trước đó cho rằng Tôn quản gia kia là người của Dương sư, coi như Trương Huyền huyên náo rất lớn, cũng không dám bắt, hiện tại Dương sư phủ nhận, lại không có gì có thể khách khí.
- Vâng!
Đám người Cát trưởng lão không chút do dự, bay về nơi xa.
- Nếu là hạ nhân của hắn, có thể mang cho chúng ta nhìn một chút hay không, ta muốn hỏi thăm một số việc...
Mộng kiếm thánh nói.
Nàng muốn xác nhận vị Trương Huyền này, đến cùng có phải con trai của nàng hay không, hạ nhân ở chung lâu nhất, hẳn là có thể biết một chút đầu mối.
Thời gian không dài, chỉ thấy đám người Cát trưởng lão mang theo một tên mập bay tới. Người béo bị giam cầm lực lượng, trên mặt dữ tợn, tức giận đến không ngừng run rẩy, nhìn thấy Chiêm sư, hét lớn một tiếng:
- Tiểu Chiêm, ngươi đây là ý gì?
- Láo xược!
Trước đó đối phương là quản gia của Dương sư, xưng hô hắn Tiểu Chiêm không có gì, giờ phút này chỉ là ngụy trang, thế mà còn dám nói như vậy, Chiêm sư liền lên cơn giận dữ.
- Không sai, ngươi thật đúng là đủ láo xược, gan chó thật lớn! Nhanh cởi trói cho ta, bản quản gia không so đo cử động của ngươi, nếu không, có tin ta báo cho lão gia, băm ngươi thành tám mảnh hay không?
Tôn Cường lửa giận bùng cháy.
Tên này đầu óc bị chạm mạch sao? Ngay cả ta cũng dám động thủ, quả thực tội không thể tha!
- Báo cho lão gia? Ha ha...
Thấy tên này đến bây giờ còn giả vờ giả vịt, diễu võ giương oai, Chiêm sư nhịn không được cười lạnh:
- Vậy ngươi nói một chút, lão gia của ngươi là người phương nào?
- Lão gia nhà ta, là Dương sư Dương Huyền, thái thượng trưởng lão của Tổng bộ Danh Sư đường, một trong mấy người mạnh nhất đương đại! Thế nào, sợ chưa? Sợ liền lập tức xin lỗi cho ta!
Tôn Cường hừ lạnh.
- Sợ hãi, thứ không biết chết sống...
Nghe hắn nói, Chiêm sư lần nữa lắc đầu.
Thật sự là không biết trời cao đất rộng, Dương sư ngay ở trước mặt, tên này còn dám giả mạo, lá gan thật sự là đủ lớn.
- Ngươi nói ngươi là quản gia của Dương sư? Ngươi có biết Dương sư đến cùng có bộ dáng như thế không
Nghe hai người đối thoại, Dương Huyền cũng nhịn không được nữa nhìn lại.
- Loại bộ dáng nào? Lão gia nhà chúng ta, thân ở đỉnh phong đương đại, dung mạo là cơ mật lớn nhất, các ngươi muốn biết...
Tôn Cường lạnh lùng nhìn lại, cười nhạo một tiếng, lộ ra khinh thường nồng đậm:
- Xứng sao?