Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Huyền gật đầu.

Cho dù Thiên Đạo Vu Hồn của hắn cường đại, đáng tiếc cấp bậc quá thấp... Đối phương thật sự là Ngoan Nhân mà nói, muốn hút đi Vu Hồn của bản thân, quá dễ dàng.

- Không phải một phần của ngươi... vậy sẽ là ai?

Trong lòng đang kỳ quái, trong đầu mê muội lần nữa, cỗ lực lượng vừa rồi kéo tới lần nữa, còn hung mãnh hơn hồi nãy.

Xem ra đối phương thấy một lần không thành công, đã tiến hành lần thứ hai.

- Cơ tới nhìn xem...

Nếu như đối phương muốn hấp thu linh hồn của mình, không bằng tương kế tựu kế, đi tới nhìn xem.

Cùng Ngoan Nhân thương nghị thoáng một phát, đã biết một ít bí mật của phương pháp này, Trương Huyền đi vào trước mặt tế đàn, lấy ra bút lông vẽ vài nét, lúc này mới không áp chế hồn phách của mình nữa.

Vù vù!

Vu Hồn từ trong mi tâm bay ra.

- Hồn thể của ta quá lớn, như vậy đi tới, đối phương nhất định sẽ sớm chuẩn bị... thu nhỏ lại một ít!

Hồn thể của hắn chừng mười thước, một khi bị hút đi tới, sẽ bại lộ thực lực, Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười, ngón tay điểm ra, Diễn Không Thiên Thư vận chuyển.

Thời gian nháy con mắt hồn thể, cao mười mét liền áp súc giống như nhục thân.

Tuy chỉ tu luyện Diễn Không Thiên Thư nhất trọng, nhưng phong tỏa lực lượng Linh Hồn, vẫn có thể làm được.

Vù vù!

Không có chống cự, bị lực lượng trong tế đàn khẽ hấp, hồn thể của Trương Huyền lập tức bay đi.

Ô...ô...ng...

Tế đàn lóe lên hào quang, hồn thể liền biến mất khỏi tại chỗ.

...

Trương Huyền đi vào địa cung, chứng kiến tế đàn, Điền Thanh Phó đường chủ bị mọi người vây công, cũng có chút kiên trì không nổi.

Toàn thân máu tươi, trên thân rách mướp.

Bị sáu cao thủ không kém hắn vây công, coi như sức chiến đấu của hắn mạnh, cũng rất khó đào thoát.

- Điền Thanh, thúc thủ chịu trói đi, nếu không chúng ta sẽ giết chết ngay tại chỗ!

Ngô sư hừ lạnh.

Lúc trước Cẩu Đường Chủ tuyên bố, chỉ cần gặp được Điền Thanh Phó đường chủ, có thể giết chết ngay tại chỗ!

Nếu như gia hỏa này ngu xuẩn mất linh, mọi người sẽ không để ý mang theo thi thể trở về.

- Giết ta? Vậy... Mọi người cùng nhau chết!

Biết rõ không cách nào đào tẩu, vẻ mặt tràn đầy dữ tợn, gào thét một tiếng, lực lượng trong cơ thể Điền Thanh dồn dập bạo tăng.

- Nguy rồi, hắn muốn tự bạo, nhanh phong tỏa bốn phía!

Đồng tử co rụt lại, Ngô sư hét lớn.

Cường giả nửa bước Xuất Khiếu Cảnh tự bạo, uy lực cực lớn, thật muốn mặc kệ nổ tung, phạm vi hơn một nghìn mét sẽ biến thành Địa Ngục.

Trần Triết chết chưa hết tội, nhưng người nhà của hắn, cùng với vô số dân chúng chung quanh đều vô tội, thân là Danh Sư, không thể để cho đối phương bị thương tổn.

- Vâng!

Thần sắc mọi người đều ngưng tụ, chân khí trong cơ thể phóng ra, bảo hộ bốn phía.

Làm như vậy, nhất định sẽ trọng thương, thậm chí tử vong, nhưng mấy người không chần chờ cùng do dự chút nào.

- Không cần khó khăn như vậy, bản đỉnh tới cũng!

Mọi người thấy chết không sờn, chợt nghe một thanh âm la lên, một cái lô đỉnh thật lớn từ trên trời giáng xuống.

- Lạch cạch!

Điền Thanh Phó đường chủ đang tính tự bạo, bị đè bẹp xuống đất.

Sợ xuất hiện nguy hiểm, Trương Huyền sớm phóng Kim Nguyên đỉnh ra, lưu ở bên ngoài.

Gia hỏa này thấy mọi người không thể chống lại, lúc này mới xông tới.

Phần phật!

Điền Thanh bị chấn xuống, thân thể khổng lồ của Kim Nguyên đỉnh chuyển một cái, mở nắp lò ra, nuốt Điền Thanh vào.

Oanh!

Vừa nuốt xong, chợt nghe một tiếng nổ kịch liệt vang lên, ngay sau đó nắp lò mở ra, bốc lên khói trắng, như nấc một cái.

Phù phù!

Một thi thể rách rưới bị phun ra.

- Mùi vị quá kém, thật khó ăn...

Lắc lư một cái, Kim Nguyên đỉnh tựa hồ muốn nôn mửa, nhưng nghĩ tới mình không có dạ dày, đành phải hậm hực.

Thân là Thánh Khí trung phẩm, cho dù uy lực tự bạo của đối phương rất lớn, như muốn nổ nát vụn, còn là làm không được.

Mọi người nhảy dựng.

Ngô sư cùng Kim Nguyên đỉnh xuất sinh nhập tử qua, biết rõ gia hỏa này cường đại, chỉ là không nghĩ tới, lần này sau khi thức tỉnh, lại trở nên lợi hại hơn rồi.


Nuốt gia hỏa tự bạo vào cũng không việc gì... Xem ra kèm theo thời gian chuyển dời, gia hỏa này đạt tới Xuất Khiếu cảnh chính thức, chỉ là vấn đề thời gian.


- Đã chết...


Trương Cửu Tiêu đi vào trước mặt thi thể, nhìn thoáng qua nói.


- Đã chết?


Ngô sư vội vàng đi tới.


Dò xét một phen, Ngô sư có chút không dám tin tưởng.


Điền Thanh này chạy nhanh như vậy, dựa theo đạo lý, không phải là loại thấy chết không sờn, vì sao sẽ dễ dàng chết như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK