- Ừ!
Gật đầu, thanh Dương Tông sư đi tới trước vài bước, dạo dọc theo thân thể to lớn của Khiếu Thiên thú một vòng, càng đi sắc mặt càng trầm xuống lợi hại hơn.
- Nói một chút về tình hình thức ăn và cuộc sống hàng ngày của nó!
Phong đường chủ ngoắc tay. Một thuần thú học đồ chịu trách nhiệm ăn ở cho Khiếu Thiên thú đã đi tới, cung kính hành lễ xong nói.
- Mười ngày trước, Khiếu Thiên thú lại không quá muốn ăn cái gì, có vẻ có chút nôn nóng bất an. Bởi vì mùa thu, dễ dàng nội hỏa, chúng ta cho nó dùng Thanh Thần Thủy an thần tiêu hỏa, tình hình mới được hóa giải một ít.
- Chỉ có điều, vẫn có cái gì đó không ổn. Mỗi ngày vào buổi tối nó đều ở trong viện di chuyển loạn, thường xuyên ngửa mặt lên trời hí dài. Đặc biệt là mấy ngày trước đây, vào đêm trăng tròn, nó gần như một đêm không ngủ, chạy qua chạy lại rất, hình như có tinh lực phát tiết không hết!
- Ngày hôm sau tỉnh lại, nó lại không muốn ăn cơm, cái gì cũng không khiến cho nó có hứng thú được. Sáng sớm hôm nay nó còn trực tiếp hôn mê!
- Lượng thức ăn trong mười ngày qua, còn không bằng một ngày trước kia. Ngoại trừ một ít thú thịt nấu chín, canh cháo ra, cũng không ăn gì khác. A, dựa theo lời đường chủ nói, hôm qua cho nó dùng hai viên Khứ Hỏa Đan. Chỉ có điều hình như không có tác dụng gì, trái lại càng nghiêm trọng hơn.
Rất nhanh hắn đã giới thiệu một lượt về tình huống căn bản.
Nghe xong, Thanh Dương tông sư gật đầu, khoát tay:
- Đi xuống đi!
- Vâng!
Vị này học đồ không dám nói thừa, xoay người rời khỏi.
- Như thế nào?
Phong đường chủ nhìn qua.
- Chờ một chút!
Thanh Dương tông sư cũng không giải thích, lại đi dạo dọc theo Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú một vòng, trong lúc đó bứt lông, vành mí mắt của đối phương, lông mày nhăn lại, hình như đang cẩn thận cân nhắc.
...
- Y sư cũng có thể chữa bệnh cho man thú?
Nhìn thấy được bộ dạng hắn nghiêm túc, Trương Huyền không nhịn được hỏi.
- Thanh Dương tông sư là y đạo tông sư lợi hại nhất Bắc Vũ vương quốc. Có người nói hắn đã đạt đến nhị tinh đỉnh phong, cách tam tinh cũng không xa. Thú Đường không ít lần không có cách nào giải quyết chứng bệnh đều nhờ hắn ra tay giải quyết!
Vân Đào thấp giọng nói.
- Y sư xem bệnh cứu người, bất luận là người hay là thú, chỉ cần nhiễm bệnh, nguyên lý đều cơ bản tương đồng. Có thể khám cho người, tất nhiên cũng có thể khám cho thú! Nếu không, nghề nghiệp y sư này, không phải loại hình chiến đấu, làm sao có thể ở trong cửu lưu, cũng xếp hạng sát đầu?
Nghe được hai người nói chuyện, Mạc Vũ tiểu thư hừ một câu.
Chức nghiệp trên cửu lưu, danh sư đứng hàng đầu tiên, điều này không thể nghi ngờ. Các thứ hạng khác tương đối mơ hồ, kết luận không thống nhất. Chỉ có điều, các chức nghiệp luyện đan sư, y sư, trận pháp sư, thuần thú sư đều tương đối sát đầu, được người tôn trọng.
Y sư và trận pháp sư, so với thuần thú sư, hoàn toàn không có lực chiến đấu, lại có thể sánh ngang, chỉ khiến người ta xem bệnh, rõ ràng làm không được.
- Ngươi không phải một đạo thuần thú rất lợi hại sao? Còn tưởng rằng cái gì cũng tinh thông. Thế nào, đối với y đạo không hiểu sao?
Thấy vẻ mặt ngây thơ của Trương Huyền, gương mặt Mạc Vũ tiểu thư nâng cao lên.
Ngươi không phải rất trâu bò sao? Đánh một trận là có thể thuần phục man thú sao?
Một đạo y đạo lại hoàn toàn không hiểu, chịu thiệt đi!
- Ách...
Nghe được đối phương chất vấn, Trương Huyền xấu hổ cười.
Ở Thiên Huyền vương quốc, sách liên quan tới y đạo, đã ít lại càng ít. Có thể nói gần như không có. Về phần y sư, hắn tiếp xúc qua cũng chỉ có một Nguyên Ngữ đại sư. Hai người cùng xuất hiện, vẫn chỉ ở nói trên thi họa, không phải y thuật.
Cho nên, đối với nghề nghiệp này, hắn thật sự không biết được rõ ràng.
Hắn cũng là lần đầu tiên nghe nói, y sư không chỉ có thể khám bệnh cho người, còn có thể khám bệnh cho man thú.
- Mạc Vũ tiểu thư không chỉ là thuần thú sư nhất tinh, luyện đan sư nhất tinh, danh sư học đồ, còn là một vị y sư học đồ!
Vân Đào thấp giọng, trong mắt đầy vẻ hâm mộ.
- Y sư học đồ?
Trương Huyền sửng sốt.
Mạc Vũ tiểu thư này tuy rằng xinh đẹp, có chút ngạo khí, nhưng nói thật, cũng quả thật có bảnh lĩnh để cao ngạo.
Không ngờ một người tinh thông nhiều chức nghiệp như vậy. Xem như là một người thiên tài nhất trong rất nhiều hắn gặp được hiện nay.
- Y sư và luyện đan sư có điểm chung, lại tùy tiện học một chút, đối với ta mà nói, cũng không khó! Lần này sát hạch xong thuần thú sư, trở lại ta lại sát hạch y sư chính thức!
Mạc Vũ tiểu thư khẽ cười.
Trong mắt người khác chức nghiệp vô cùng phức tạp cao cấp, ở trong miệng nàng lại đơn giản giống như qua gặp gia gia.
Nàng luôn luôn là thiên tài, tài trí hơn người, kết quả bị người gọi là Trương Huyền này làm cho mất mặt. Lúc này thấy đối phương đối với chức nghiệp y sư không hiểu, vừa vặn có thể hòa nhau một ván, một lần nữa lòng tự tin của nàng lại dâng lên.
Nàng nói xong vốn tưởng rằng người gọi là Trương Huyền sẽ bội phục một chút, lại thấy người này biến mất ở trong tầm mắt, không biết đi nơi nào.
- Đáng giận!
Nàng giậm chân một cái, tức giận tới mức mặt ửng đỏ.
...
- Có thể nhìn ra cái gì?
Thấy Thanh Dương tông sư mày nhăn lại, Phong đường chủ không nhịn được hỏi.
- Ừ, trong lòng ta đã có một ít ý nghĩ, gần như có thể chẩn đoán chính xác ra nó xảy ra chuyện gì...
Thanh Dương tông sư gật đầu, đang muốn nói chuyện. Đột nhiên hắn sửng sốt một cái, sắc mặt trở nên được thâm trầm, lớn tiếng quát:
- Ngươi muốn làm gì?
Nghe hắn quát lớn, mọi người đồng loạt nhìn lại. Chỉ thấy một người thanh niên chẳng biết lúc nào đứng ở trước mặt Khiếu Thiên thú, xoa… đầu của nó một chút.