- Chủ nhân, những người này làm sao bây giờ?
Thanh Giao chỉ đám người Ngô Xương Bình nói.
- Bọn họ vô lễ với Vân Hổ, tuy cách làm thiếu sót, nhưng cùng thuộc nhân tộc, tội không đáng chết, đưa chút bồi thường thì thả đi đi!
Trương Huyền khoát tay áo.
Nếu như không có bọn họ dò đường, bản thân tùy tiện xông lại, khẳng định cũng sẽ bị năm đại Thánh thú vây công, sẽ không có kết cục hiện tại.
Bất quá đối phương từng sinh ra sát cơ với hắn, càng vây công thú sủng của hắn, trực tiếp thả, Kim Linh Vân Hổ ít nhiều gì cũng sẽ khó chịu.
- Vâng!
Thấy chủ nhân của mình cũng không phải loại người hiền lành, mấy Thánh thú đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra đi theo phía sau hắn sẽ không lỗ.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đám người Ngô Xương Bình ở dưới năm đại Thánh thú chèn ép, đành phải nộp lên tất cả bảo vật mới có thể thoát thân.
- Ngươi cầm đi! Phân chia như thế nào chính ngươi giải quyết, còn nữa, nếu như các ngươi biểu hiện tốt, Đại Thánh chí bảo trên tay của ta cũng có thể ban tặng các ngươi sử dụng!
Đối với những bảo vật này, Trương Huyền không thèm để ý, khoát tay áo, để Kim Linh Vân Hổ tự mình xử lý, đồng thời hứa hẹn cho chúng nó cái bánh ngọt lớn.
Thuần Thú, giống như dẫn dắt thuộc hạ, ân uy đều xem trọng, cho cái mục tiêu.
Chỉ ra tu luyện thiếu hụt, để bọn chúng tăng thực lực lên, lại lấy pháp bảo hứa hẹn... Loại chỗ tốt rõ ràng này, mới có thể để cho bọn hắn không sinh hai lòng, hoàn toàn thần phục.
Quả nhiên, nghe nói như thế, năm đại Thánh thú cực kỳ kích động, không còn tâm tư gì khác.
- Các ngươi không phải phân tán khắp nơi ư? Làm sao sẽ tập hợp một chỗ?
Đám người Ngô Xương Bình rời đi, Trương Huyền hỏi nghi vấn trong lòng lên.
Căn cứ Xích Ngạch Bạch Hổ nói, năm đại vương giả, phân tán năm khu vực, riêng phần mình trấn thủ một phương, chưa từng lui tới, làm sao đều đến trong một cái sơn động?
- Nhân loại đi vào, chúng ta hội tụ, một là thảo luận đối sách, thứ hai là thủ hộ cửa vào, không để cho người tuỳ tiện phát hiện!
Khung Mộc Thanh Giao nói.
- Cửa vào?
Ánh mắt Trương Huyền sáng lên:
- Chẳng lẽ... lối vào Khổng miếu ở trong sơn động này?
Năm con Thánh thú đều từ bên trong đi ra, nếu thủ hộ... Chẳng lẽ cửa vào ở đây!
- Vâng!
Khung Mộc Thanh Giao gật đầu:
- Năm đó Khổng sư bắt chúng ta đến, trấn thủ nơi đây, chính là muốn thủ hộ cửa vào, không để cho người tuỳ tiện tìm được, xem như tăng thêm khảo nghiệm cho bọn hắn!
- Khổng sư bắt bọn ngươi đến?
Trương Huyền nhíu mày, nhịn không được nhìn qua, tràn đầy nghi ngờ:
- Các ngươi gặp qua Khổng sư?
Khổng sư biến mất khỏi Danh Sư đại lục chừng vài vạn năm.
Mặc dù tuổi thọ của Thánh thú mạnh hơn nhân loại, nhưng tuyệt đối không có khả năng sống lâu như vậy, nếu không, khẳng định đã sớm một đống lão gia hỏa, nhân loại cũng chống lại không được.
Đã như vậy... Bọn chúng nói gặp qua Khổng sư, có ý tứ gì?