- Nếu như bệ hạ không tin, hiện tại ta liền báo cho Danh Sư đường Mạc đường chủ, để hắn tới thẩm vấn, có lẽ liền có thể nhận xác định!
Thấy đối phương không nói lời nào, cũng không phái người, Trương Huyền biết Bạch Âm Sư này cùng đối phương ở chung lâu, khẳng định không tin, liền nói ngay. Thấy tên này còn muốn tìm Danh Sư đường, Ngọc Thần Thanh tức giận sắp muốn điên. Ta để Bạch Âm Sư thăm dò ngươi, mới sẽ xuất hiện loại tình huống này, ngươi đánh người gần phế, nhà cũng phá hủy, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, để ý tới làm gì?
- Hôm nay là sinh nhật yến hội của nữ nhi ta, ngươi vừa đến, liền biến thành như vậy, hoàn toàn thay đổi, mặc kệ Bạch Âm Sư có công kích ngươi hay không, nơi này cũng sẽ không tiếp tục hoan nghênh ngươi! Thầy Trương, mời trở về đi!
Ngọc Thần Thanh hất ống tay áo, cố nén lửa giận trong lòng, khẽ nói. Mặc dù tức giận sắp giết người, nhưng Đế Vương vẫn có tôn nghiêm của Đế Vương, đối phương lại là Danh Sư, không dám làm quá phận.
- Không hoan nghênh?
Không nghĩ tới sẽ có người đánh lén, đối phương không những không thẩm vấn còn để hắn rời đi, Trương Huyền cau mày.
- Không sai, mời trở về đi! Hồng Viễn hoàng cung ta, từ hôm nay trở đi, không cho phép Trương Huyền ngươi đi vào, ngươi sẽ không còn là khách nhân của hoàng thất ta!
Ngọc Thần Thanh nói.
Đối phương là Danh Sư, hơn nữa cùng vài vị viện trưởng quan hệ không tệ, coi như hắn tức giận muốn nổ, cũng không thể nói lời quá ác.
- Phụ hoàng...
Không nghĩ tới sinh nhật yến hội sẽ diễn biến thành như vậy, Ngọc Phi Nhi vội mở miệng.
- Không cần nói, ý ta đã quyết!
Ngọc Thần Thanh phất tay.
- Không nghe thấy sao? Còn không lập tức rời đi!
Thấy tên này chọc bệ hạ tức giận, Thẩm Quân suýt chút nữa không cười ra tiếng, vội vàng đứng lên, lớn tiếng trách mắng.
- Được rồi!
Không nghĩ tới tham gia yến hội, lại bị người đuổi đi, Trương Huyền không khỏi im lặng. Chẳng qua đối với hắn, vốn cũng không có ý định ở lâu, lúc này lắc đầu đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
- Lão sư, chờ ta một chút!
Lạc Thất Thất nhìn thoáng qua Ngọc Phi Nhi, nhanh theo sau.
- Thầy Trương...
Thấy sinh nhật yến hội vốn rất cao hứng, lại biến thành như vậy, vẻ mặt của Ngọc Phi Nhi cũng khó coi, cắn răng một cái, thân thể mềm mại đuổi theo.
- Phi Nhi!
Thấy nữ nhi rời đi, Ngọc Thần Thanh càng thêm tức giận, vẻ mặt âm trầm sắp nhỏ ra nước. Đang muốn nói chuyện, chỉ thấy lão thái giám La Phú khẽ đảo cổ tay, một ngọc bài xuất hiện ở trong lòng bàn tay, nhìn thoáng qua, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
- Bệ hạ...
Vội vàng đi tới gần, bờ môi lão thái giám run rẩy.
- Làm sao vậy?
Sắc mặt Ngọc Thần Thanh tái xanh.
- Tân nhiệm viện trưởng của Danh Sư học viện, đã thăm dò được...
Lão thái giám không dám lên tiếng, vội vàng truyền âm.
- Thăm dò được? Là ai? Lục Phong hay Triệu Bính Tuất?
Ngọc Thần Thanh xoay đầu lại.
Đối với Danh Sư học viện viện trưởng, hắn không dám tức giận, mặc kệ đối phương có ở gần hay không.
- Đều không phải là, là, là... Trương Huyền!
Thanh âm của lão thái giám phát run.
- Trương Huyền? Mới vừa đi ra kia... Trương Huyền?
Mắt Ngọc Thần Thanh tối sầm lại.
- Vâng!
Lão thái giám vội vàng gật đầu, Ngọc Thần Thanh đứng lên, xông ra khỏi phòng:
- Thầy Trương, không vội đi, ta nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm...
- ...
Thẩm Quân.
- ...
Những người khác.