Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi... Biết bay?

Nhìn một người một thú nhanh chóng rơi xuống phía dưới, tạo ra một đám mây hình nấm, không rõ sống chết, Ngọc Phi Nhi trợn mắt, ánh mắt nhìn về phía thanh niên trước mắt giống như là gặp quỷ vậy.

Biết bay không phải là độc quyền của cường giả Thánh vực mới có hay sao?

Ngươi mới chỉ là Hợp Linh cảnh, làm sao làm được cơ chứ?

- Thất Thất, trước đó ngươi đã biết rồi sao?

Nhớ tới vừa rồi Lạc Thất Thất không có vẻ gì là sợ, lúc này Ngọc Phi Nhi mới kịp phản ứng cho nên mới không nhịn được hỏi.

- Lúc trước ở trong Địa Cung kia, Trương sư vì cứu ta cho nên đã từng dùng qua chiêu này...

Lạc Thất Thất nói một câu, cũng không nhịn được nhìn lại, trong lòng tràn ngập kỳ quái:

- Lão sư, làm sao người lại biết bay vậy?

Vấn đề này nàng đã muốn hỏi từ lâu, chỉ là một mực không có cơ hội mà thôi.

Không đến Thánh vực đã có thể bay được, một khi tin tức này truyền đi, tuyệt đối có thể để cho vô số người vì đó sôi trào, mang đến tai hoạ vô cùng vô tận.

- A, là một loại pháp bảo mà lão sư cho ta, kỳ thật không phải là bay, chỉ là lướt đi trong thời gian ngắn mà thôi, hơn nữa cũng có chỗ thiếu sót, đối với chân khí tiêu hao cực lớn, ta cũng không kiên trì được bao lâu!

Trương Huyền biết dù có giải thích cũng không thông cho nên để mặc cho “Dương Huyền” giải quyết, hắn tiếp tục nói.

- Pháp bảo? Dương sư quả nhiên lợi hại!

Nghe được lại là thủ đoạn của Dương sư, vẻ mặt hai người lập tức trở nên hâm mộ.

Có lão sư lợi hại như vậy, hơn nữa còn nguyện ý cho học sinh nhiều bảo vật như vậy, vị Dương sư này thật đúng là quan tâm đối với hắn.

- Thứ này rất là thưa thớt, mong rằng hai vị không nên truyền ra ngoài, tránh cho phiền phức!

Thấy đẩy lên trên đầu “Lão sư”, quả nhiên hai người không hỏi thêm nữa, Trương Huyền cười cười.

- Yên tâm đi!

Lạc Thất Thất và Ngọc Phi Nhi đồng thời gật đầu.

Đã là chuyện liên quan tới loại Danh sư cấp bậc kia như Dương sư, coi như bảo các nàng nói thì các nàng cũng không dám.

Lại nói, một khi nói ra, nhất định Trương sư sẽ có phiền phức, các nàng cũng sẽ không làm như thế.

Trong lúc ba người nói chuyện với nhau, thân thể đã chậm rãi từ không trung hạ xuống.

Trương Huyền phun ra một ngụm trọc khí.

Dùng tu vi hiện tại của hắn, nếu bản thân một mình phi hành, dù là nửa canh giờ cũng sẽ không có trở ngại gì cả. Thế nhưng nếu dùng chân khí để mang theo hai người cùng nhau phi hành, như vậy cũng có chút cố hết sức.

May mắn chỉ là hạ xuống, không phải tiến lên, nếu không, khẳng định không kiên trì được bao lâu, liền sẽ cùng vừa rồi Tần Chung đồng dạng, một đầu chở đi xuống.

- Tên kia... Sẽ không ngã chết đó chứ?

Lạc Thất Thất không nhịn được nói.

Ở trong cái hố to cách đó không xa, một người một thú đang nằm ở bên trong, thú coi như còn tỉnh táo, người bởi vì lúc trước đã phải chịu tổn thương cho nên sau khi ngã xuống như vậy, tổn thương mới lại thêm bệnh cũ cho nên cũng không chịu nổi nữa mà trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

- Vị Tần Chung này là cường giả Kiều Thiên cảnh, chỉ có hơn một ngàn mét mà thôi, muốn ngã chết nào có dễ dàng như vậy!

Trương Huyền lắc đầu.

Lúc trước đám người Phùng sư vây quanh bọn hắn, lại từ trên không trung hơn một ngàn mét rơi xuống mà cũng không có ngã chết, coi như trước đó tên này bị khôi lỗi đánh cho trọng thương. Thế nhưng thân là Thiếu đường chủ, trên người toàn là pháp bảo, làm sao có thể có chuyện xảy ra cơ chứ!

Nhiều nhất cũng chỉ trọng thương mà thôi, muốn chết nào có dễ dàng như vậy.

- Hắn đã ngất đi, ngươi còn tỉnh táo, còn không mau mang bọn ta đi Thú đường?

Giải thích một câu, Trương Huyền nhìn về phía Thanh Diệp Long Dực thú đang nằm ở cách đó không xa.

Lúc này đầu đại gia hỏa này cũng bị thương, chỉ có điều, cũng không hôn mê, con mắt liếc nhìn về phía hắn, thân thể run lẩy bẩy.

- Rống!

Nghe thấy hắn nói như thế, mặc dù rất là e ngại, thế nhưng nó vẫn giãy dụa đứng dậy, đi tới gần.

Nó nắm giữ huyết mạch Long tộc, tự nhiên có e ngại đối với Long ngữ của Trương Huyền, hiện tại Trương Huyền lại lên tiếng, tự nhiên nó phải ngoan ngoãn làm việc.

Sưu sưu sưu!

Ba người nhảy lên lưng thú, cũng không để ý tới Tần Chung vẫn còn đang hôn mê nằm trong hố mà bay thẳng về phương hướng Thú đường.

Loại gia hỏa không biết trời cao đất rộng này giáo huấn một lần là được, chắc hẳn qua chuyện lần này cũng đã đủ làm cho hắn nhớ rõ cả đời, không dám tiếp tục nói nhảm nữa.

Trước đó đã phi hành được một khoảng cách không ngắn, lúc này Thanh Diệp Long Dực thú lại dùng hết toàn lực, không lâu sau đã đến Thú đường.

Thú đường Huyễn Vũ đế quốc rõ ràng so những nơi mà trước đó hắn gặp còn càng thêm hùng vĩ, vô số linh thú phi hành ở trên trời, tiếng kêu vang lên khắp nơi, còn chưa tới đến gần thì đã khiến cho người ta có một loại cảm giác thành trấn phồn hoa.

Lúc cách Thú đường còn mấy trăm mét, Trương Huyền và hai người Lạc Thất Thất đã từ bên trên lưng thú đi xuống phía dưới.

Đây là thú sủng mà Thiếu đường chủ của đối phương thuần phục, nếu như nhóm người bọn hắn cưỡi thú sủng của đối phương đi thẳng vào, nhất định sẽ gây ra không ít phiền phức. Mà giải thích sẽ càng lãng phí miệng lưỡi, cho nên nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Không bằng trực tiếp cưỡi đầu linh thú này đi tới Hồng Viễn Danh sư học viện thì còn đơn giản hơn nhiều.

Hồng Viễn đế quốc cách nơi này hơn trăm vạn cây số, mặc dù đầu Thanh Diệp Long Dực thú này là Hợp Linh cảnh. Thế nhưng muốn bay qua, không có nửa tháng thì cũng không làm được.

Nếu lâu như vậy, món ăn cũng đã nguội lạnh!

Cách thời điểm khai giảng còn gần một tháng nữa, nhất định Thú đường của Huyễn Vũ đế quốc còn có linh thú cấp bậc cao hơn.

Đi vào đại sảnh Thú đường, ba người nhất thời bị đám người chen chúc dọa cho sợ hãi.

Diện tích lãnh thổ Huyễn Vũ đế quốc bao la, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người đến đây mượn linh thú của Thú đường.

Có mười mấy hàng người, mỗi một hàng đều có trăm người, có một ít người thậm chí đã xếp hàng từ nhiều ngày trước, thậm chí cũng có người đã xếp hàng từ một, hai tháng trước rồi.


- Linh thú, man thú của thú đường có hạn, mỗi ngày chỉ có thể phái ra một bộ phận. Bởi vậy, coi như người xếp hàng nhiều hơn nữa thì cũng không có khả năng được như nguyện toàn bộ!


Nhìn dòng người chen chúc trước mắt, Lạc Thất Thất cười khổ nói.


Thuần Thú sư của Thú đường có hạn, linh thú có hạn, đương nhiên cũng không có khả năng để cho tất cả mọi người đều cưỡi linh thú được. Mỗi ngày đều phải xếp hàng thu danh ngạch, không có danh ngạch thì cũng chỉ có thể chờ tới ngày thứ hai, ngày thứ ba thậm chí còn càng lâu hơn!


- Đúng vậy a, Thú đường của Hồng Viễn đế quốc, có một ít người còn xếp hàng một, hai tháng mà không có được danh ngạch. Coi như Huyễn Vũ đế quốc coi hơi ít người hơn chút, nếu như muốn sắp xếp, không có tám ngày mười ngày thì chỉ sợ cũng không làm được!


Ngọc Phi Nhi gật đầu.


Mỗi một đế quốc đều có vô số chức nghiệp giả, vô số cường giả, Thú đường lại không có bao nhiêu người. Chuyện cưỡi linh thú đi chỗ xa vẫn luôn là vấn đề rất lớn, khiến cho người ta đau đầu, khó mà giải quyết.


- Nếu là Diệp Tiền ở đây thì tốt, hắn quen thuộc với người ở nơi này, muốn mượn linh thú cũng tương đối dễ dàng, có lẽ không cần phải xếp hàng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK