- Người? Người nào?
Trương Huyền không biết đối phương có ý gì.
Hắn vẫn đọc thư pháp, sau đó lại tu luyện Thiên Đạo thương pháp, căn bản không chú ý được bên ngoài, làm sao vậy? Kẻ địch đến rồi sao?
- Ta cảm nhận được một đạo thương ý kinh người ở ngay gần đây, sao lại không có ai vậy?
Thấy hắn không biết, Vương Sùng vội vàng tìm kiếm khắp nơi, chỉ là xung quanh trống không, nào có nửa bóng người nào khác.
- Có thể là do ngươi nghĩ nhiều thành bệnh, cảm ứng sai rồi hay không?
Âu Dương Thành nhìn sang hắn.
Bản thân vị lão hữu này mỗi ngày đều nghĩ tới thương ý, liệu có phải nghĩ tới trong thời gian dài cho nên mới xuất hiện ảo giác hay không?
Bằng không, làm sao bản thân hắn không cảm ứng được cái gì cơ chứ?
- Ta chỉ cách thương ý một chút nữa, mỗi ngày đều sáng nhớ chiều mong, vừa nãy tuyệt đối có một đạo thương ý xông thẳng lên trên bầu trời, không thể có sai lầm a!
Vẻ mặt Vương Sùng rất là kiên định.
Mỗi ngày hắn đều nghiên cứu thương pháp, từ lâu đã nhập ma thành si, nếu như nhận nhầm thương ý lầm, quả thực rất là mất mặt.
- Dừng lại, dừng lại, các ngươi nói thương ý là cái gì vậy?
Nhìn thấy hai người thảo luận kịch liệt, Trương Huyền cũng không nhịn được nữa mà nói.
Thư tịch mà hắn xem đều là cơ sở đơn giản nhất, thương ý đã dính đến tầng thứ càng cao hơn, cũng không có ghi chép, vì lẽ đó cho nên hắn cũng không biết.
- Thương ý là ý cảnh đặc thù khi lĩnh ngộ thương pháp tới cực hạn thì mới có thể cảm ngộ được...
Vương Sùng giải thích một câu, tiếp theo hắn lại lắc lắc đầu:
- Ngươi chưa bao giờ học qua thương pháp, có nói ngươi cũng không hiểu, cho nên có giải thích nhiều hơn nữa cũng là uổng phí...
Mặc dù đối phương không nói tỉ mỉ, thế nhưng xem như Trương Huyền đã rõ chuyện gì đang xảy ra:
- Ngươi tới đây tìm, lẽ nào vừa nãy có người phóng thích thương ý ở đây?
- Ta cũng không xác định, vừa nãy ta mơ hồ cảm ứng được ở ngay chung quanh đây...
Vương Sùng gật đầu.
Cỗ thương ý kia xuất hiện trong thời gian rất ngắn, vừa mới lóe lên đã biến mất. Cho dù là hắn thì cũng chỉ có một cảm giác mơ hồ, không cách nào xác định được vị trí chân thực. Bằng không, nhất định đã trực tiếp đi tìm rồi, cần gì phải đứng đây hỏi nữa.
- Đúng rồi, vừa rồi ngươi ở ngay đây, lẽ ra có thể xác định vị trí rõ ràng nha!
Nhớ tới cái gì đó, hai mắt Vương Sùng tỏa sáng nhìn về phía Trương Huyền.
Bản thân hắn cách khá xa, không cảm ứng được vị trí cụ thể. Thế nhưng Trương đan sư trước mắt này thì lại không giống a, hắn ta ở ngay gần đây, nhất định có thể tìm tới được.
Một khi xác định được vị trí, rốt cuộc là người trong nhà hay là người bên ngoài là có thể biết được rõ ràng.
Phải biết, là thế gia thương pháp, trong cả gia tộc, người người luyện tập thương. Thậm chí hộ vệ cũng biết, vạn nhất ai đó ngẫu nhiên lĩnh ngộ được thương ý mà ngậm miệng không nói, hoặc giả còn không biết, như vậy muốn tìm tới chỗ thì lại rất đơn giản.
- Thế nhưng... Ta không biết thương ý là cái gì a.
Trương Huyền chần chờ một chút rồi nói.
- Cái này thì đơn giản, tuy rằng ta còn không lĩnh ngộ được thương ý, thế nhưng cũng có thể mô phỏng theo được bảy, tám phần. Chính là loại khí tức này!
Thân thể Vương Sùng khẽ động, một luồng khí tức ác liệt phả vào mặt hắn, giống như có thể đâm thủng bất luận đồ vật gì vậy.
- Đây chính là thương ý?
Vẻ mặt Trương Huyền có chút kỳ quái.
- Không sai, chính là loại khí tức này. Ngươi biết nó xuất hiện ở nơi nào không?
Giải trừ khí tức, Vương Sùng há mồm thở dốc, trên đầu liên tục đổ mồ hôi, miệng không nhịn được hỏi.
Tuy rằng chỉ mô phỏng theo một hồi thế nhưng tiêu hao mạnh mẽ như vậy vẫn khiến cho hắn có chút hư thoát.
- Cái này...
Trương Huyền có chút ngại ngùng:
- Cái này... Ngươi nói xem, có phải là cái này hay không?
Tiếng nói vừa dứt, cả người hắn như đã biến thành một thanh trường thương, tỏa ra khí tức mạnh mẽ như sóng to gió lớn, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ đâm thủng bầu trời vậy.
Thương ý vừa nãy của Vương Sùng so sánh với nó quả thực chính là cỏ đuôi chó và đại thụ chọc trời, rất là chênh lệch.
Không thể so sánh.